Chương : Chắc chắn ông ta phải chết
Giọng nói của bác Chu vô cùng gấp gáp, lo lắng Tân Vũ Phong sẽ làm ra chuyện không hay.
Bác ấy vội vàng như vậy cũng vì không hề hay biết về thân phận của Tân Vũ Phong.
Giờ đây anh đã trở thành Tướng quân đứng đầu cả trăm vị tướng!
Ban đầu khi ở lễ trao quân hàm, anh đã vượt qua tám gia đình tài phiệt, vươn lên dẫn đầu.
Cho dù là ông chủ của Tân phiệt – Tân Thiên Vương cũng không dám ép anh mà chỉ có thể dùng việc kết hôn khiến anh ghét bỏ.
“Bác Chu, không cần lo lắng cho tôi! Lần này tôi về nhà là để giải quyết dứt điểm với Tân phiệt! Nếu như ngay cả ân oán của mẹ mình cũng không thể giải quyết được thì Tân Vũ Phong tôi sao xứng với hai chữ làm người, sao còn xứng đáng sống trên cõi đời này nữa?” Giọng nói đanh thép của Tân Vũ Phong vang lên, rõ ràng và dứt khoát, lộ ra ngông cuồng và ngang ngược.
“Ai da..” Bác Chu nghĩ rằng anh chỉ đang nói quá nên lập tức đổi chủ đề: “Cậu chủ à, mấy năm nay cậu sống thế nào vậy? Ban đầu sau khi đưa cậu tới Dương Hải thì không liên lạc được nữa, ông cụ vẫn luôn cho người đi tìm tung tích của cậu nhưng vẫn bặt vô âm tín tôi vẫn bị Tân phiệt tìm ¡ bị bắt về Đế Đô. Sau đó lão già súc sinh Tân Thiên Vương đưa tôi đến biên giới phía Bắc vào đội cảm tử!”
Giọng nói nhàn nhạt của Tân Vũ Phong vang lên “Gì cơ?” Sắc mặt của bác Chu thay đổi ngay lập tức.
Mặc dù giọng nói của Tần Vũ Phong vô cùng bình thản và nhẹ nhàng nhưng bác ấy hiểu rất rõ, đội cảm tử biên giới phía Bắc đại diện cho biết bao những điều đáng sợ.
Năm ấy Tân Vũ Phong mới chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi nhưng lại bị lạc mất ở một nơi thảm hại như vậy, rõ ràng là thập tử nhất sinh.
“Lão già Tân Thiên Vương đáng chết này, thật sự quá tàn nhẫn rồi! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, cậu vốn dĩ là con ruột của ông ta, vậy mà sao ông ta sao có thể nhẫn tâm…
Cậu chủ, mấy năm qua cậu chịu khổ nhiều rồi…” Bác Chu tức đến mức toàn thân run rẩy.
“Bác Chu, không cần nhắc lại chuyện cũ nữa” Tân Vũ Phong lắc đầu Dĩ nhiên là anh rất hận Tân Thiên Vương.
Mặc dù ông ta là người sinh thành ra anh nhưng hoàn toàn không có công dưỡng dục, còn hại chết mẹ của anh. Cách đây không lâu, Tân Thiên Vương còn đưa ra một yêu cầu vô cùng quá đáng, ông ta muốn anh hiến tủy của mình cho Tân Thiên Lâm.
Một đời ông ta sống tuyệt tình như vậy, thật là đáng hận, đáng xấu hổ.
Nhưng mà nếu như không phải Tân Thiên Vương đưa anh tới biên giới phía Bắc thì anh cũng không thể từng bước từng bước trở thành Chiến thần Thiên Vũ có tất cả vinh quang tối cao như ngày hôm nay.
Trong lòng anh luôn tâm niệm một điều, Tân Thiên Vương chắc chắn phải chết!
Nhưng ông ta không được chết dưới tay người khác mà nhất định phải chết dưới tay anh.
“Cậu chủ, khi nào thì cậu trở về Đế Đô?”
Đột nhiên bác Chu hỏi anh.
“Hôm nay tôi về” Tân Vũ Phong trả lời bác ấy.
“Nếu như cậu không chê thì hãy đến nhà tôi, tôi đích thân nấu vài món mời cậu” Bác Chu mở lời đề nghị.
“Được!” Tân Vũ Phong gật đầu đồng ý.
Nửa tiếng sau.
Nhờ có sự chỉ dẫn của bác Chu, Tân Vũ Phong và Tiêu Mặc Chiến đã đến một khu ổ chuột ở ngoại ô Đế Đô Nơi ở của bác Chu là một phòng đơn rộng mười mét vuông, tương đối chật hẹp, trên bốn bức tường đều có những vết ẩm mốc, mùi ẩm mốc hăng hăng xộc lên mũi Tân Vũ Phong thấy vậy thì bất giác nhíu mày: “Bác Chu, từ trước tới nay bác luôn sống ở đây à? Mặc dù năm đó ông ngoại ra đi hơi đường đột nhưng cũng đã để lại cho các bác khoản trợ cấp nghỉ việc, cũng tới ba tỷ mà, bác đã tiêu hết rồi sao?”
“Ai da… Chuyện này nói ra thì dài lắm…”
Bác Chu thở dài một hơi, dường như có bí mật gì khó nói.
“Có chuyện gì thế, chẳng lẽ lại là lão già súc sinh Tân Thiên Vương kia?” Tân Vũ Phong nghiến chặt răng hỏi, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo “Không phải” Bác Chu lắc đầu, lên tiếng giải thích: “Đầu tại thăng em bất tài của tôi, ham mê cờ bạc, tôi phải trả nợ thay nó hết hơn hai tỷ bảy trăm triệu! Bạn bè thân thích của tôi thấy tôi có tiền thì ai cũng đều hỏi vay mượn… Có người thì bảo bố mẹ bị bệnh, có người thì bảo cần tiền cho con đi học, phải thuê phòng trọ gần trường, có người lại nói muốn làm ăn, cần có vốn để xoay vòng…”