Chương
“Phía trước có trận độc tiễn, mọi người cẩn thận!”
Trong tiểu đội dẫn đường của Cửu Thiên trại có người quát to một tiếng về chỗ đám người phía sau.
Nhưng đã chậm mất rồi.
Đã có một mũi tên lao ra bay thẳng về phía Tân Vũ Phong Tân Vũ Phong cũng không thèm nhìn đến, anh trực tiếp cúi người lui về phía sau né tránh, cuối cùng lộn nhào một vòng tránh khỏi tầm tấn công của mũi tên.
“A “Cứu mạng!”
Tân Vũ Phong không quay đầu lại, nhưng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên ở phía sau là anh biết đã có vô số người bị thương.
Chậc chậc, không biết cảm giác bị tên độc bắn vào người là thế nào nhỉ.
Nhưng mà cũng xứng đáng thôi Ai bảo đám người Cửu Thiên trại thối tha kia cố ý kéo dài không cảnh báo nguy hiểm cho anh, muốn chờ anh chịu chết phải không?
Hiện giờ nhóm người phía sau đã không còn thời gian để phản ứng lại, cả đám người rối loạn cả lên.
Tân Vũ Phong tiếp tục đi thẳng về phía trước, cứ gặp phải tên độc thì anh lại né đi Tần Vũ Phong tùy ý bước từng bước về phía trước, sau đó ngay trước khi gạch lát sàn sụp xuống anh tranh thủ cảm ngón chân xuống đất lấy đà vọt mạnh về phía trước.
“Mẹ kiếp…
Có mấy âm thanh phập phập phập vang lên.
Đám người rơi xuống bẩy, tiếng gai đâm vào da thịt liên tục vang lên, Cơ mặt Tân Vũ Phong hơi co rút, kẻ nào không có mắt nhìn đến như vậy, rõ ràng anh đã đi trước dẫn đường né khỏi cạm bẫy mà vẫn còn có người rơi vào bên trong sao?
Cuối cùng sau một hồi khó khăn họ đã thoát được ra khỏi trận địa đầy cạm bảy, chỉ là một con đường chưa đầy một trăm mét, đi qua hai cửa bấy mà họ đã hao hụt mất cả trăm người.
Đến cả chạy trốn cũng không kịp, bao nhiêu người đều trúng chiêu chết thảm Cũng có người may mắn được người đồng hành giữ lại, không bị cơ quan, cạm bấy làm cho chết ngay tại chỗ, nhưng trên người vẫn bị thương nặng, liên tục kêu la thảm thiết.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu than vang dậy khắp không gian.
Lấy tiểu đội Cửu Thiên trại phía sau Tân Vũ Phong làm đường ranh giới, đám người trong lối đi như bị chia làm hai khu vực khác nhau.
Tần Vũ Phong lạnh nhạt tự đắc, bộ dạng như đang tản bộ trong vườn nhà.
Phía sau anh là những tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, như âm thanh chốn Địa Ngục Tu La Lúc này Mộc Dung Chỉ đuổi kịp tới từ giữa đội ngũ: “Tân Vũ Phong, chờ tôi một chút… “
“Phù, anh đi nhanh quá, chờ tôi với…”
Mộc Dung Chỉ vừa nói xong thì bàn tay trắng nõn liền bám lên một miếng gạch trên tường, bỗng có một tiếng nổ rất lớn, sau đó là một tiếng vang.
“Cô Mộc, cẩn thận có khói độc!”
Đồng tử trong mắt Tân Vũ Phong đột nhiên căng lên, anh kéo Mộc Dung Chi vào trong ngực mình, che miệng mũi cô lại: “Nín thở! Điều động nội kình xua tan khói độc xung quanh ngũ quan đi.”
Mộc Dung Chỉ hoảng sợ, nhanh chóng làm theo, sau đó một làn khói độc màu tím dùng mắt thường cũng có thể thấy được dần lan tràn khắp lối đi.
Tiếng kinh hô của Tân Vũ Phong không tính là nhỏ, không ít người trong lối đi đều nghe thấy, họ vội vàng làm theo.
Sau lần khói độc này ngoại trừ một số người bị thương nặng không thể chống đỡ thì không có người nào bị thương “Mẹ kiếp… sao đỉnh vậy?”
“Cái mạng của thằng nhóc này ghê gớm thật..” Có người cảm thán.
Bọn họ không hiểu, rõ ràng Tân Vũ Phong đi tuốt ở phía trước, cũng mới tới đây lần đầu tiên mà không hiểu vì sao anh như có năng lực đoán trước vậy?
Mỗi lần anh đều có thể dự đoán trước tình hình, hơn thế nữa còn đưa được mọi người thoát ra khỏi nguy hiểm.
“Thế nào tôi cũng không thể tin mỗi lần anh ta đều có thể dựa vào vận may mà tránh thoát được như vậy…
Trong khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì bước chân của Tân Vũ Phong đột nhiên dừng lại, hai mắt anh sáng lên, nhìn về một nơi.
Dường như anh đã phát hiện ra bảo bối gì đó.