Chương
Tân Vũ Phong đột nhiên dừng lại bước chân, hai mắt tỏa sáng nhìn về một nơi nào đó, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Từ đầu đến cuối công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh đều nhìn chăm chằm vào Tân Vũ Phong.
Tuy rằng hai người bọn họ đều căm hận Tân Vũ Phong muốn chết, kẻ nào cũng hận không thể diệt trừ anh cho sảng khoái, nhưng họ không thể không thừa nhận Tân Vũ Phong mạnh hơn cả hai người họ.
Thực lực của anh cao siêu, thậm chí còn có thể sử dụng toàn bộ Vương đạo sát quyền!
Đáng sợ nhất là… bên trong mật đạo nguy hiếm trùng trùng này anh lại có thể đi lại tự nhiên, dáng vẻ tự do tự tại như đang đi tản bộ trong vườn nhà mình.
Bởi vậy, hai người công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh luôn đi ở vị trí đầu đội ngũ nhìn chăm chằm từng hành động cử chỉ của Tân Vũ Phong.
Lúc này anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cũng không giống như đang nhìn thấy cơ quan cạm bẫy khó giải quyết nào đó, chẳng lễ…
“Thăng nhãi xấu xa kia, cậu phát hiện ra cái gì rồi?” Hai người cùng đồng thanh hỏi sau đó lại oán hận trừng mắt liếc nhìn đối phương “Tôi hỏi trước!”
“Là tôi hỏi trước !”
“Con mẹ nó, Tống Linh Hoa, không phải là anh…
Tân Vũ Phong không để ý tới hai người này, khi bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn qua anh liền chỉ vào vách núi ở phía xa Huyệt mộ này chiếm một diện tích rất lớn, không chỉ có huyệt thất trong mộ đã được sửa chữa, mà còn có cả sơn động mới chỉ được đào ra, chưa tiến hành xây cất gì.
Mọi người nhìn qua theo hướng ngón tay Tân Vũ Phong chỉ.
Chỉ thấy một sợi dây leo rất mảnh vươn ra từ phía trên vách đá kia.
Sợi dây leo này nhìn qua trông rất đơn giản không có gì đặc biệt, chỉ là một cây dây leo bình thường, ẩn hiện ánh sáng màu tím xanh, không biết có phải do quả hồ lô bám trên dây phản chiếu ánh sáng lại không.
Trên sợi dây leo lủng lẳng hai quả hồ lô nặng, một quả màu tím sãm, một quả màu xanh đậm.
Đoạn dây leo dài như vậy nhưng hai quả hồ lô lại mọc ở cùng một chỗ, quấn chặt lấy nhau.
Trên quả hồ lô toát ra một mùi hương hơi chan chát của thứ quả còn xanh, tương tự mùi vị của loại hồ lô bình thường, nhưng hồ lô bình thường lại không có mùi hương nồng đến như vậy.
Hơn nữa chỉ mới hít vào một hơi đã khiến cho cả người nhẹ nhàng thư thái hơn hẳn Mặc dù lối đi tối tăm, nhưng trên hai quả hồ lô lại lấp ló ánh sáng vàng tím, vàng xanh, sáng lấp lánh, hết sức kỳ lạ và huyền bí.
Trên bề mặt còn ẩn hiện dòng chảy của linh khí.
Đây rõ ràng là một báu vật thiên địa cực kỳ quý giát Tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy hai quả hồ lô một xanh một tím này vừa nhìn đã thấy lợi hại, nhưng không có ai biết rốt cuộc nó là thứ gì.
Nhưng chỉ cần nhìn thứ sắc màu huyện diệu bên ngoài quả hồ lô và mùi thơm ngào ngạt của linh khí thì cũng có thể biết được đây không phải là một vật quý bình thường.
Bảo vật khác thường như thế ở ngay trước mắt, không ai trong đám người có mặt tại đây dám nói mình không bị dụ hoặc.
Nhưng bảo bối này là do Tân Vũ Phong phát hiện ra đầu tiên, hầu như không có ai dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Dựa theo quy củ giang hồ, ai phát hiện ra bảo bối trước tiên thì đồ vật sẽ thuộc về người đó.
Trừ phi năng lực của người nọ thật sự kém, không thể lấy được thì những người khác mới có thể giành lấy theo năng lực.
Đây là quy củ giang hồ của Đại Hạ Mà ở trên đất Miêu Cương phía tây nam thì đây không chỉ là một quy tắc bình thường, nó thậm chí còn được mọi người coi là quy tắc tối cao, không thể vi phạm!
Nếu không thì ở Thập Vạn Đại Sơn của vùng Miêu Cương phía tây nam dường như chỉ cần có ý định tìm kiếm, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi thì sẽ gặp được báu vật thiên địa.
Nếu cứ ai gặp được cũng có phần, ai ai cũng có thể tranh thì không phải Miêu Cương phía tây nam sẽ rối loạn hết sao?
Đặc biệt hơn nữa là người đầu tiên phát hiện ra quả hồ lô quý này lại không phải là ai khác.
Mà chính là Tân Vũ Phong, người trẻ tuổi có lai lịch bí ẩn, thực lực cường đại, cảnh giới ám kình đỉnh, có thể đấu với Bán Bộ Tông Sư, có thể đánh bại Tống Trung Hãn, cao thủ xếp thứ ba của Miêu Cương!