Chương
Người thần bí nhận ra anh ta, nói không chừng hai người có liên hệ chặt chẽ vô cùng cũng nên!
Phải biết rằng, tần phiệt truyền thừa ngàn năm, cũng rất có khả năng có cái bí tịch tuyệt môn nào thuộc về bọn họ lưu lạc.
ở bên ngoài, có thể là trân bảo tuyệt thế hoặc bí kíp truyền thừa vân vân…
Đáy lòng Tân Thiên Lâm vui vẻ.
Chẳng lẽ cơ duyên của anh ta muốn đến à?
“Xin… Xin hỏi tiền bối… là ai?”
Tân Thiên Lâm lại thật cẩn thận hỏi han.
Đây cũng là câu hỏi trong lòng mọi người ở đây.
Ánh mắt bọn họ đều đang đổ dồn về phía người thần bí kia.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người, người kia chậm rãi quay người lại, lộ ra gương mặt.
Gương mặt tuấn tú gầy yếu, mày rậm, mắt trong, ôn hòa vô cùng.
Nhưng đôi mổi mỏng khế nhếch, sống mũi cao ngất và dáng lông mày đều khiến vẻ dịu dàng giảm bớt, không có vẻ giống con gái, nhiều thêm vài phần oai hùng.
Trong đôi mắt kia lấp lánh ánh sao, lộ ra kiên nghị.
Đồng tử của Tân Thiên Lâm co rụt, miệng há to đủ để nhét vừa một quả trứng!
Gương mặt này Tần Thiên Lâm rất quen thuộc !
Khương ngọc phượng đã bao lần bàn luận gương mặt nà trước mặt anh ta, gương mặt anh ta hận không thể trừ bỏ cho sảng khoái!
Mi mắt người này quá giống thượng quan uyển nghi, nửa gương mặt dưới lại giống anh ta và tần thiên vấn.
Nhưng vì hai người từng trải qua cuộc sống khác biệt, khí chất thật kém như trời với vực.
Là Tân Vũ Phong!
Mặt Tần Thiên Lâm tái nhợt như gặp quỷ!
Mà phản ứng của những người khác cũng không tốt hơn Tân Thiên Lâm là bao!
“Tại sao lại như vậy?”
Một kiếm sĩ Thiết Ưng đứng gần trung tâm mặt tái xanh tái trắng, trông cũng như gặp phải quỷ, thấy được người chết vậy!
“Là Tân Vũ Phong! Trời ạ, là Tân Vũ Phong!”
“Không phải anh ta đã chết rồi sao?”
“Nguy rồi! Nếu tự bạo cũng không chết chẳng phải chính là quái vật à!”
“Quái vật thì thế nào! Anh ngu à, Tân Vũ Phong tự bạo một lần cũng không đánh lại Thiếu chủ nhà chúng ta, lại thêm một lần cũng sẽ không đánh lại!”
Một gã kiếm sĩ Thiết Ưng đứng cạnh Tân Thiên Lâm quay đầu quát lớn đồng bạn bàn tán xôn xao.
Không ai hưởng ứng Lần đó cũng coi như Tân Thiên Lâm đánh thắng Tân Vũ Phong ấy à?
Rõ ràng là đánh không lại!
Nếu không phải Tân Thiên Lâm có ngọc bội hộ thể chỉ e đã sớm bị Tân Vũ Phong chém chết tại trận!
Có điều Tân Thiên Lâm dù gì cũng là ông chủ của bọn họ cho nên không ai dám nghị luận linh tinh!
Đám kiếm sĩ Thiết Ưng chìm trong một sự tĩnh lặng nặng nề.
Mà cuối đội ngũ kiếm sĩ Thiết Ưng lại truyền đến tiếng khóc nức nở, nho nhỏ mong manh như tiếng mèo con vậy.
Là tiếng của Mộc Dung Chi.
Giờ này đôi mắt đẹp của Mộc Dung Chỉ đong đầy lệ, nước mát không ngừng chảy dọc gương mặt nhỏ, lướt qua chóp mũi, rơi khỏi khuôn cằm.
Không phải vì đau buồn, mà là bởi vì sung sướng đến cực hạn!
Mộc Dung Chỉ lúc này vô cùng vui sướng!
Cô ấy không ngờ người này thật là Tân Vũ Phong!
Tân Vũ Phong thật sự còn sống!
Nếu không phải cô ấy đang trọng thương, còn bị người khống chế được… có lẽ Mộc Dung Chi đã nhào thẳng tới chỗ Tân Vũ Phong rồi!
ô ấy thút thít rơi lệ, nhưng môi lại không khống chế được mà giãn thành một nụ cười.
Tốt quá rồi.
Tân Vũ Phong không chết!
Phản ứng của người Miêu Cương khu Tây Nam thì chính là tổng hợp phản ứng của kiếm sĩ Thiết Ưng và Mộc Dung Chỉ.
Đại khái là vừa không dám tin tưởng Tân Vũ Phong thật sự còn sống, càng không thể tin, không dám tin Tân Vũ Phong không mất mạng sau khi tự bạo, lại cũng rất vui mừng.
Bởi vì Tân Vũ Phong còn sống, đại biểu cho… bên phía bọn họ lại có hi vọng rồi!
Dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!