Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Giữa Tân Vũ Phong và Tân Thiên Lâm, không thể nghỉ ngờ đứng ở vị trí đối địch!
Hơn nữa, lúc trước Tân Vũ Phong chỉ dùng thực lực Ám kình đỉnh đã suýt chút nữa đánh chết Tân Thiên Lâm rồi.
Cho nên tuy giờ liếc mắt một cái không ai nhìn ra Tân Vũ Phong đang có tu vi gì nhưng có một chuyện rất rõ ràng, đó là hơi thở trên người Tân Vũ Phong bây giờ cực kỳ mạnh mẽ!
Ngay cả trại chủ Nam Tuấn Sái bình thường cũng chưa bao giờ khiến bọn họ cảm nhận được uy áp kinh khủng như vậy!
Mạnh đến khó mà tưởng nổi!
Tân Thiên Lâm làm người cầm đầu ở đây, sau thời gian khiếp sợ không dám tin ban đầu đã nhanh chóng khôi phục tinh thần lại “Không… Không, người này chắc chắn là giải”
Tân Thiên Lâm cúi đầu thì thào tự nói, điên cuồng lắc đầu không ngừng, hi vọng cảnh trước mắt thay đổi “Sao Tân Vũ Phong có thể còn sống được! Không người nào tự bạo xong còn có thể may mản tồn tại! Tuyệt đối không có khả năng! Tân Vũ Phong chắc chắn đã chết, người trước mắt tôi… Trước mắt tôi chắc chắn là ảo giác! Đúng rồi! Nhất định là ảo giác!”
Tân Thiên Lâm liên tục khẳng định lại suy nghĩ của mình, sau đó nở nụ cười vặn vẹo, ngẩng đầu lên “Là ảo giác! Này, tôi đã nhìn thấu bản chất của anh rồi!”
Tân Vũ Phong cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
“Tôi đã biết, anh xuất hiện trước mặt tôi chắc chắn là một dạng ảo giác muốn nhiễu loạn lòng tôi! Là ảo thuật nho nhỏ của cơ quan huyệt mộ chứ gì!”
Trên mặt Tân Thiên Lâm xuất hiện tự tin và chắc chắc chẳng hiểu tới từ đâu.
Tân Thiên Lâm nói xong, cúi đầu vận chuyển tâm pháp, bảo vệ tâm trí, cổ gắng thanh trừ “Ảo ảnh” trước mặt mình!
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua Năm phút trôi qua…
Tân Thiên Lâm lại ngẩng đầu lên!
Tân Vũ Phong sừng sững trước mặt anh ta như cũ!
Dáng người thoải mái lười nhác, nhưng hơi thở cường bạo vô cùng, lại thêm sự kiêu ngạo của bậc đế vương, khiến không ai dám coi khinh!
Đây thật sự là Tân Vũ Phong!
Mặc dù Tân Thiên Lâm muôn lần không muốn thừa nhận chăng nữa, trước mặt vẫn là sự thật không thể phủ định!
Tân Vũ Phong còn sống!
Tự bạo vẫn còn sống!
Anh ta quá đáng cười!
Thật sự nực cười!
Đáng thương, đáng buồn, đáng cười!
Tân Thiên Lâm bị chọc tức muốn điên!
“Vô liêm sỉ! Mày đã làm thế nào?”
Tân Thiên Lâm tê tâm liệt phế rống lên giận dữ: “Rõ ràng tao chính mắt thấy mày tự bạo! Mày không thể còn sống được! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mày không thật sự tự bạo? Rốt cuộc mày… lừa gạt qua mắt chúng tao bằng cách nào?”
Trên mặt Tân Thiên Lâm dần hiện ra vẻ không dám tin, trong lòng cũng loáng thoáng đoán được cái gì!
Đúng vậy!
Rõ ràng Tân Thiên Lâm đã tận mắt thấy Tân Vũ Phong tự bạo!
Tân Vũ Phong cũng thật sự tự bạo!
Nhưng anh ta không tận mắt thấy được… bí quyết chính khí trong cơ thể Tân Vũ Phong vận chuyển như thế nào, lại như thế nào bảo vệ Tân Vũ Phong khỏi cuộc tự bạo kia!
Tân Vũ Phong cũng sẽ không giải thích lá bài ẩn có khả năng bảo vệ tính mạng của anh sau khi tự bạo với Tần Thiên Lâm!
Tân Vũ Phong chỉ cười khẽ, từ chối cho ý kiến.