Vương Tuệ Lâm mất kiên nhẫn nói.
“Thôi khỏi, mẹ tự lái xe!”
Điêu Ngọc Lan vội vàng kêu lên, sau đó chạy về phía con xe ở bên đường.
Vương Tuệ Lâm sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.
Cô nhìn Giang Thần rồi đi lên con BMW-Series .
Giang Thần quay về biệt thự, tuy rằng ở đây anh không được đối xử tốt lắm nhưng vì bảo mẫu là người hầu nên cũng không dám không làm cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Thần quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Điêu Ngọc Lan bên dưới như muốn xả tức vậy, cố ý mở tivi to hết cỡ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến anh.
Sau một đêm điều khí, Giang Thần cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ăn sáng xong, anh đi ra ngoài, lái con Santana đến công ty Vinh Đỉnh.
Công ty Vinh Đỉnh nằm bên sông, thuộc khu vực đang khai phá, cũng là khu thương mại có tiềm lực nhất thành phố Vân Hải.
Tòa nhà cao chọc trời, có thể nhìn ra toàn bộ thành phố Vân Hải, khí thế phi phàm.
“Gì đây? Không có thẻ thì không được vào đâu!”
Lúc đi đến cổng, xe bị bảo vệ chặn lại.
Thật ra chỉ cần xếp hàng hỏi han là được, nhưng bảo vệ lại cố tình làm khó Giang Thần.
Dù gì thì Vinh Đỉnh cũng là công ty lớn số một số hai thành phố Vân Hải, toàn xe sang đỗ trong bãi đỗ xe, mà thứ cấp nhất cũng là ngàn trở lên.
Ai lại đi con Santana sắp hỏng này đi làm hay là đi bàn chuyện làm ăn thế này?
Cho Santana đi vào khác nào làm hỏng hình tượng doanh nghiệp chứ! Không cẩn thận lại bị cấp trên quát cho như chơi.
Nhưng cũng may Giang Thần đã gọi điện thoại thẳng cho Trương Miêu.
Chẳng mấy chốc mà đã xuất hiện một cô gái tầm , tuổi mặc đồ công sở.
Cô gái này nhìn vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, bộ đồ công sở bó sát lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Áo sơ mi màu hồng bên trong là chất lụa, mái tóc dài màu đen xõa thẳng xuống vai, hoa tai trắng ngần treo lúc lắc, nhìn vừa ngầu vừa sang.
“Phó giám đốc Trương!”
Hai tên bảo vệ thấy cô ta thì cung kính chào hỏi.
Trương Miêu là thư ký của tổng giám đốc, đồng thời cũng là phó giám đốc phòng đầu tư, có vị trí không thấp trong công ty.
“Hai anh có thấy xe của tổng giám đốc đi vào đây không?”
Trương Miêu nhìn ra rồi không kìm được mà hỏi.
“Tổng giám đốc?”
Hai tên bảo vệ nhìn nhau rồi lắc đầu.
Xe của tổng giám đốc thì không thấy, chỉ có một chiếc Santan rách mà thôi!
Tít tít.
Lúc này, Santana kêu lên mấy tiếng khiến người ta giật mình.
Trương Miêu bực tức quay lại nhìn, thì thấy một người thanh niên thò đầu ra từ cửa sổ: “Cô là Trương Miêu à, tôi là Giang Thần!”
“Á! Anh chính là...!Tổng giám đốc ạ?”
Trương Miêu không còn giận dữ nữa mà trở nên sửng sốt.
Cô ta không ngờ tổng giám đốc lại đi xe Santana?
Ngoài ra, vị tổng giám đốc này có trẻ quá không?
Hoàn toàn vượt qua dự liệu của cô ta.
Nhưng cô ta cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, vì hai người đã nói chuyện với nhau rồi, giọng của tổng giám đốc không sai đi đâu được.
Cô ta chỉ sửng sốt rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Tổng giám đốc, chào mừng anh đến với Vinh Đỉnh!”
Tổng giám đốc?
Hai tên bảo vệ đần người tại chỗ! Tổng giám đốc đi Santana? Chưa bao giờ gặp luôn! Mà lại còn trẻ như vậy.
Hai tên bảo vệ sợ hãi không thôi, cũng may chưa có vô lễ với tổng giám đốc, nếu không sẽ mất việc rồi! “Tổng giám đốc, anh đi vào bên trong theo hướng này ạ, chỗ sâu nhất chính là vị trí đỗ xe của anh!”
Một tên bảo vệ cung kính dẫn đường, một tên khác thì ngoan ngoãn cúi chào.
Giang Thần gật đầu: “Trương Miêu, cô vào trước đi, thông báo cho tất cả các nhân viên cấp cao là nửa tiếng nữa tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị!”
“Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ đi báo ngay!”
Trương Miêu khẽ gật đầu, quay người đi thông báo.
Vị trí đỗ xe của tổng giám đốc rất dễ tìm, chính là vị trí số .
Xung quanh đã đỗ đầy xe, chỉ chừa ra khoảng mét cho số .
Người của Vinh Đỉnh đều biết đây là chỗ của tổng giám đốc, nên dù có đỗ đầy xe thì cũng không ai dám đỗ vào vị trí số .
Nhưng hôm nay lại có một con Santana đỗ vào đó.
“Đây là ai mà không hiểu quy tắc như vậy? Dám đỗ vào vị trí số ?”
“Chắc là đến phỏng vấn đấy, chẳng hiểu quy tắc gì cả!”
“Haha, bị bảo vệ bắt thì cũng khỏi cần phải phỏng vấn nữa mà bị đuổi luôn ấy!”
Lúc này, phần lớn đều đến để đi làm, cũng có người đến phỏng vấn.
Thấy cảnh này, họ không kìm được mà chê cười.
Mà sau khi Giang Thần xuống xe thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Giang Thần?”
Giang Thần hơi sửng sốt, không ngờ lại gặp Trương Hân Nhiên ở đây.
Nhưng hôm qua nghe Trương Hân Nhiên nói bạn trai mình là giám đốc phòng nhân sự của Vinh Đỉnh, nên cô ta ở đây cũng không lạ.
Giang Thần chỉ gật đầu không nói.
Nhưng Trương Hân Nhiên lại tò mò hỏi: “Anh cũng đến đây phỏng vấn hả?”,
“Nhưng tôi nghe bạn trai nói là bọn họ tuyển đủ bảo vệ rồi!”
Trương Hân Nhiên lại nở nụ cười khẩy.