Hôm nay Vinh Đỉnh có phỏng vấn.
Trương Hân Nhiên cho rằng Giang Thần là lính giải ngũ, đến Vinh Đỉnh thì làm được gì? Hơn phân nửa là đến ứng tuyển vị trí bảo vệ!
Giang Thần chau mày, cũng không muốn nói chuyện với cô ta mà đi thẳng vào bên trong.
Trương Hân Nhiên thấy thế thì vội vàng bước nhanh theo: “Anh không nghe thấy bọn họ nói à, anh vừa đỗ vào chỗ của tổng giám đốc đấy.
Anh đến đây phỏng vấn thì mau lái con Santana kia ra chỗ khác đi!”
Không phải cô ta có ý tốt nhắc nhở Giang Thần đâu, nói đến “Santana” thì cô ta cũng phá lên cười.
Đồng thời cũng lén nhắn tin trong nhóm lớp.
Mới sớm ra mà nhóm lớp đã nhộn nhịp vô cùng.
“Hahaha, vãi chưởng thật, cậu ta bị ngu à?”
“Loại đấy mà cũng đòi đến Vinh Đỉnh phỏng vấn, ai cho cậu ta dũng khí vậy trời?”
“Đúng là làm nhục lớp chúng ta quá!”
Một đồn mười, mười đồn trăm.
Tất cả các bạn học đều biết cậu chủ Giang lái Santana vào vị trí đỗ xe của tổng giám đốc Vinh Đỉnh.
Chuyện này đã trở thành tiêu điểm hài hước của ngày hôm nay.
Giang Thần ngó lơ hành động của Trương Hân Nhiên, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
“Giang Thần, tối qua anh lỗ mãng quá.
Cũng may Lập Vĩ rộng lượng lên không truy cứu nữa, nếu không anh sẽ phải ăn cơm tù đấy.
Sau này đừng xúc động vậy nữa, mọi người lớn cả rồi, không giở được mấy cái trò ngày xưa nữa đâu!”
Thang máy đi lên, Trương Hân Nhiên vẫn cố gắng kiếm chuyện để mỉa mai.
“Ừ, cảm ơn cô đã nhắc nhở!”
Giang Thần vô cảm nói.
“À này, lát nữa gặp bạn trai tôi thì tôi sẽ nói đỡ anh chút nhé, mặc dù họ không tuyển bảo vệ nhưng dọn vệ sinh chắc vẫn ổn đấy!”
“Thôi khỏi, cảm ơn!”
“Anh đừng khách sáo làm gì, bạn trai tôi là giám đốc phòng nhân sự, nhóm ngồi phỏng vấn đó là một giuộc cả, họ chọn luôn vị trí cho tôi rồi mà!”
Trương Hân Nhiên nhìn bộ móng của mình, kiêu ngạo nói.
“Ồ? Cô còn chưa phỏng vấn mà đã có vị trí luôn rồi?”
Giang Thần đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, ổn thỏa hết rồi đấy, tôi đến làm văn thư ở phòng nhân sự, nhưng không cần đến làm mỗi ngày, chỉ cần điểm danh là được.
Dù gì anh ấy cũng làm chủ, mà còn trả lương hơn chục ngàn cho tôi, có đỉnh không?”
Trương Hân Nhiên lộ ra biểu cảm đắc ý.
“Đỉnh đấy!”
Giang Thần gật đầu, khen ngợi.
Không cần đi làm mà lương tháng vẫn hơn chục ngàn, đúng là rất đỉnh! Mà lúc này, thang máy mở ra, Trương Hân Nhiên đi ra ngoài trước, một người đàn ông đẹp trai vội vàng đi lên đón.
“Chồng!”
“Hân Nhiên, sao giờ em mới đến.
Lát nữa anh phải đi họp hội đồng quản trị, anh không qua chỗ phỏng vấn được đâu.
Lát nữa anh sẽ đưa em đến phòng nhân sự thông báo rồi làm thủ tục là được!”
Người đàn ông nắm tay cô ta, thân mật nói.
“Vâng vâng, à mà đây là bạn học em, Giang Thần, bên anh còn tuyển lao công không ạ? Anh giúp anh ta sắp xếp chút đi? Lương tháng ngàn là được à!”
Trương Hân Nhiên vội vàng chỉ sang Giang Thần và nói.
“Lao công?”
Vương Lỗi nhìn Giang Thần, ánh mắt khinh miệt: “Ừ, để anh hỏi xem!”
Mà lúc này Giang Thần đã đi về phía phòng họp.
“Ê, anh làm gì đấy, có hiểu quy tắc không hả? Phỏng vấn ở tầng dưới, đừng có đi linh tinh!”
Vương Lỗi sửng sốt, không kìm được mà quát tháo, nhưng Giang Thần mặc kệ, đi thẳng vào trong.
“Bạn em bị điên à?”
Vương Lỗi giận dữ, nói chuyện với Trương Hân Nhiên cũng khó chịu hơn.
“Anh hung dữ cái gì! Anh ta đúng là bị điên đấy, mà điên không nhẹ đâu.
Anh có biết không, ban nãy anh ta còn đỗ con Santana ghẻ vào vị trí của tổng giám đốc đấy! Anh nói xem anh ta có bị ngu không?”
“Vãi chưởng! Thế mà em cũng giới thiệu cái loại đó cho anh à? Vậy thì kệ anh ta đi, ngu dốt! Vinh Đỉnh nhà anh không chứa cái loại lao công ngu si đó!”
Vương Lỗi không kìm được mà chửi um lên.
Giang Thần lúc này vẫn chưa đi xa, cho nên nghe thấy rất rõ.
Chỉ là hai con kiến hôi, không đáng để quay đầu.
“Tổng giám đốc!”
Qua hai cái hành lang, Trương Miêu đã chờ trước cửa phòng họp.
Trương Miêu dẫn Giang Thần đi thẳng vào trong.
Bên trong đều đã là các nhân viên cấp cao có cấp bậc từ giám đốc trở lên, thấy ông chủ mới đến đều cảm thấy bất an vô cùng.
Dù gì thì vua nào triều thần nấy, không thể để lại ấn tượng xấu với ông chủ mới được.