“Ngồi xuống cả đi!”
phút sau, mọi người đã đến đủ.
Người cuối cùng đi sắp xếp phỏng vấn là Vương Lỗi – giám đốc phòng nhân sự - cuối cùng cũng đến.
Vương Lỗi cúi đầu nhìn vị trí của mình rồi bất giác nhìn lên.
Ở vị trí đầu tiên nhất là một người thanh niên đang quay lưng lại với anh ta, mặt hướng ra cửa sổ.
Chắc đây là sếp mới.
Nhìn bóng lưng có vẻ rất trẻ! Vương Lỗi thầm vui vẻ, dù sao thì trẻ tuổi cũng dễ nói chuyện, rất có lợi cho anh ta.
“Tổng giám đốc, đã đủ nhân sự rồi ạ, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi!”
Trương Miêu đứng một bên cung kính nói.
Người thanh niên lúc này mới quay sang, vẻ mặt uy nghiêm, vừa hay đối mặt với Vương Lỗi chưa ngồi xuống.
Vương Lỗi “A” một tiếng, ngồi bệt xuống đất, sợ suýt tè ra quần.
Đám người đều sửng sốt, không biết Vương Lỗi bị làm sao, thấy sếp mới mà lại sợ đến mức đó?
Vương Lỗi chảy mồ hôi ròng ròng, không ngờ Giang Thần lại là tổng giám đốc.
Ngay ban nãy thôi, anh ta còn mắng tổng giám đốc là đồ ngu, không biết tổng giám đốc nghe thấy không.
Anh ta nhất thời đều lộn hết cả mề lên.
“Tôi cho anh một cơ hội nhận lỗi!”
Giang Thần mỉm cười, nhìn rất dễ gần.
“Tôi, tôi...!Tôi không nên mắng anh, tổng giám đốc, tôi biết sai rồi!”
Vương Lỗi sắp khóc đến nơi.
“Không, không phải chuyện này, anh nghĩ lại đi?”
Giang Thần lắc đầu, nhắc nhở.
Vương Lỗi sửng sốt, trở nên mơ hồ.
Anh ta không biết ngoài chuyện này ra thì mình còn đắc tội sếp mới này chỗ nào nữa.
“Nếu anh nghĩ không ra thì để tôi nói giúp anh!”
Giang Thần lắc đầu, nói luôn: “Anh muốn sắp xếp người yêu của mình vào bộ phận của anh để ngồi mát ăn bát vàng, đúng không?”
Ầm! Cả hội trường như nổ tung.
Vương Lỗi này to gan như vậy ư, dám đem người yêu vào Vinh Đỉnh ngồi chơi lấy tiền?
Phải biết rằng, chuyện này còn nặng hơn cả việc chửi giám đốc đấy! Làm không tốt có khi phải ăn cơm tù kìa! Vương Lỗi chỉ thấy đầu mình ong lên, vội vàng bò dậy nói: “Tổng giám đốc, anh nghe tôi giải thích đã”.
“Không cần giải thích với tôi, đi mà giải thích với phòng pháp chế ấy.
Cút ra ngoài đi!”, Giang Thần vẫy tay, hai nhân viên đi đến kéo Vương Lỗi ra ngoài.
“Ngoài ra cũng tra luôn xem anh ta có lịch sử ăn chặn của công không!”
Giang Thần nói với Trương Miêu.
“Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ cho người điều tra ngay!”
Trương Miêu vội vàng đồng ý.
Mượn cơ hội này, Giang Thần nhìn một vòng, lạnh lùng nói: “Công ty của tôi không nuôi sâu mọt, hy vọng mọi người lấy chuyện này làm gương!”
Đám người quay ra nhìn nhau, ai cũng run rẩy.
Cứ tưởng sếp mới nhìn trẻ tuổi, chắc là con nhà giàu gì đó.
Nhưng từng lời nói của sếp mới này lại vô cùng quyết liệt.
Mọi hành động đều tràn đầy mê lực, khiến người ta không khỏi tâm phục khẩu phục.
Lần họp hội đồng quản trị này, Giang Thần muốn làm quen với các cấp dưới và nói về mục tiêu gọi thầu của dự án Tú Xuân Các.
Dù gì lần gọi thầu này có hai công ty của nhà họ Vương, chính vợ anh đến tranh thầu, cho nên vẫn phải hỏi một chút.
Ngoài ra, Lưu Hậu cũng đã cầm hợp đồng đến Vinh Đỉnh, vừa hay gặp Trương Hân Nhiên đang định rời đi sau khi làm xong thủ tục nhận chức.
“Lưu Hậu, anh đến đây làm gì?”
Trương Hân Nhiên bất giác chau mày.
“Hân Nhiên đấy à, tôi đến tìm anh Giang để ký hợp đồng!”
Lưu Hậu cười khà khà, nếu tối qua không tận mắt thấy Lý Lập Vĩ quỳ xuống thì anh ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Tìm Giang Thần ký hợp đồng?”
Trương Hân Nhiên nghe vậy thì hơi mơ hồ, không kìm được mà bật cười: “Anh uống say quá nên chưa tỉnh à.
Cái loại anh ta làm lao công còn không ai thèm, ký được hợp đồng gì chứ?”
“Không say đâu, tôi nói thật mà.
Giờ anh Giang là...”, “Anh Lưu phải không ạ? Tổng giám đốc Giang bảo tôi ở đây chờ anh ký hợp đồng, mời anh đi theo tôi ạ!”
Lúc này, Trương Miêu đã vội vàng đi tới.
Đây là chuyện mà tối qua sếp đã đích thân giao phó cho cô ta, cũng đã hẹn giờ trước.
“Ừ, được được!”
Lưu Hậu cười ha ha đi theo ký hợp đồng.
Lúc này Trương Hân Nhiên mới ngơ ngác cả ra, cái gì thế này?
Tổng giám đốc Giang?
Giang Thần?
“Không, không thể nào!”
Trương Hân Nhiên lắc đầu nguầy nguậy tại chỗ, nghĩ là mình nghe nhầm, hoặc có ai đó chức vụ cao của Vinh Đỉnh họ Giang thôi mà.
“Trương Hân Nhiên!”
Lúc này, một âm thanh phẫn nộ truyền tới.
Chỉ thấy Vương Lỗi, người yêu cô ta càm một thùng đồ đi ra.
“Chồng à, anh họp xong rồi hả.
Ơ, sao anh cầm nhiều đồ thế này...”, Bốp! Cô ta còn chưa nói xong thì Vương Lỗi đã tát đến, mắng mỏ: “Con đĩ ngu ngốc, tất cả vì cô nên công việc lương mỗi năm vài trăm ngàn của tôi đã biến mất, lại còn phải đi ăn cơm tù! Mẹ nó chứ, cô đúng là đồ sao chổi!”