Chương : Mưa sa bão táp
Mười phút sau, Giang Thần đến nhà máy chế biến trứng sống Bắc Thành.
Xung quanh đều là các nhà máy chế biến thực phẩm phụ, không khí nơi đây tối tăm ẩm ướt mang theo mùi hôi tanh nồng nặc.
Lúc anh lái xe vào công xưởng, một đám người liền tới vây quanh.
“Giang Thần?”
Khi Giang Thần xuống xe, Trần Chí Siêu rõ ràng đã có phần bất ngờ, tuy nhiên lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, căm hận nói: “Không ngờ đây là trò do tên phế vật mày bày ra, cũng tốt, hôm nay đã tới đây rồi thì đừng hòng sống sót rời khỏi!”
“Tên khốn, đếch cần biết mày là ai, đây là lần đầu tiên tao bị người khác bỡn cợt, giờ mày lập tức quỳ xuống, chặt đứt năm ngón tay, như vậy có thể tao sẽ tha cho mày một mạng!”
Lưu Phong ác liệt nói.
Vừa nãy gã ta đúng là bị làm cho tức chết.
Đến quần cũng cởi rồi, chỉ còn mỗi bước cuối, vậy mà con vịt nấu chín rồi lại bay đi mất, thế có tức không cơ chứ?
“Muốn chặt tay tôi à?”
Giang Thần lạnh lùng nhếch miệng, nói: “Ông là người đầu tiên dám nói với tôi câu này đấy”.
“Tên khốn, tốt nhất mày nên làm theo lời giám đốc Lưu, nếu không tao sẽ ném mày vào máy nghiền, ngày mai mày sẽ được ở trên bàn ăn của đám dân Vân Hải!”
Một tên đầu trọc đeo dây chuyền vàng ở bên cạnh hằn học nói.
“Lại tên tép riu nào nữa đây?”
Giang Thần khinh miệt nhíu mày.
“Tao là ai à?”
“Ha ha, nói ra e là mày sợ chết khiếp! Cả Tây Thành này không ai không biết anh Kê tao là ai đâu!”
Tên đầu trọc ngạo mạn nói.
“Hóa ra là anh Kê!”
Giang Thần gật gù, sau đó rút điện thoại ra.
“Ái chà, gì đây, định tìm người giúp à?”
Anh Kê khinh thường nói: “Được thôi, thằng oắt, cho mày thích tìm ai trong Vân Hải cũng được, để xem hôm nay mày gọi được ai tới, tao khẳng định, ai tới tao sẽ xử kẻ đó!”
Anh Kê vô cùng tự tin, quan hệ của gã ta với ông Tư Triệu Tư Phong không phải dạng thường đâu, thậm chí là bạn từ hồi mặc quần hở mông kia, có ông Tư bảo kê, gã ta chẳng sợ bất kỳ ai ở Vân Hải này.
Giang Thần không biết số của Triệu Tư nên gọi thẳng cho Hà Phù Sinh.
Lúc này Hà Phù Sinh đang ngủ, nghe thấy chuông điện thoại thì bực mình định chửi, nhưng thấy số của Giang Thần thì liền bất chấp cơn cao huyết áp vội vàng bò dậy nghe máy.
“Alo?”
“Cậu chủ, muộn thế này rồi còn gọi tôi có việc gì thế?”
“Chút chuyện nhỏ thôi, tôi muốn hỏi một chút, anh Kê có phải người của ông không, tôi sợ giết nhầm!”
Nghe xong câu này, Hà Phù Sinh đột nhiên nảy sinh cảm giác ớn lạnh.
“Giết, giết hết! Bất kể là người của ai, dám đắc tội với cậu chủ thì đều đáng chết!”
Hà Phù Sinh vừa mặc quần áo vừa cung kính hỏi: “Cậu chủ, cậu đang ở đâu thế, giờ tôi lập tức qua đó!”
“Nhà máy chế biến trứng sống Bắc Thành, ông tới đây đi!”
Nói xong anh liền cúp máy.
Hà Phù Sinh run run tay, vội vàng gọi cho Lôi Hồng.
“Lôi Hồng, cậu có biết anh Kê là tên nào không?”
“Tốt nhất không phải người của cậu, nếu không cậu thảm rồi! Tên đó đắc tội với cậu chủ rồi!”
Lôi Hồng nghe vậy thì choáng váng, vội nói: “Ông Hà, ông đừng lo, tôi không biết tên này, đợi chút tôi đi hỏi giúp ông!”
“Vậy cậu hỏi nhanh lên, hỏi xong thì lập tức tới nhà máy chế biến trứng sống Bắc Thành!”
Hà Phù Sinh ra lệnh.
Lôi Hồng cúp máy, sau đó gọi cho Vương Đằng: “Thằng ranh con, anh Kê là tên nào mày biết không hả?”
“Anh Kê?”
“Hình như là người của anh Tư thì phải, bố nuôi, một tên tép riu mà thôi, đã muộn thế này rồi bố còn hỏi làm gì thế?”
Vương Đằng khó hiểu nói.
Tiếng nói trong điện thoại đập vào tai Vương Đằng: “Toi rồi, toi rồi, cái tên Tiểu Tư này suốt này gây rắc rối cho tao, đụng phải cậu chủ chúng ta đều đi đời! Giờ mày gọi cho Tiểu Tư bảo nó lập tức tới nhà máy chế biến trứng sống, đích thân xin lỗi tạ tội với cậu chủ mau lên!”
Vương Đằng dập máy, nhanh chóng gọi cho Triệu Tư Phong, lúc này ông ta đang ăn chơi thác loạn ở câu lạc bộ, nghe được tin này xong liền choáng váng! Từ hôm họp hàng năm của nhà họ Vương, ông ta đã biết được ‘cậu chủ’ mà Lôi Hồng nói là ai, người này đến cả ông Hà cũng phải kính trọng lễ phép! Triệu Tư Phong chửi thầm: “Mẹ nó, cái thằng khốn Kê này, có chết thì đừng lôi mình theo chứ!”
Triệu Tư Phong sợ vãi tè ra quần, ông ta vừa cầm quần vừa triệu tập người đi đến Bắc Thành.
Đêm nay Vân Hải mưa gió bão bùng, hàng trăm chiếc xe nuối đuôi nhau thành một hàng dài trên đường cao tốc, cùng phóng về Bắc Thành.
Biến cố lạ thường này đương nhiên đã thu hút sự chú ý của bên cảnh sát, cục cảnh sát lập tức cử một đội điều tra đến thăm dò tình hình, nếu là đám xã hội đen thanh toán nhau thì lớn chuyện rồi, e là cả lãnh đạo thành phố cũng tới la liếm không chừng!
Lúc này ở nhà máy chế biến trứng sống: “Ha ha, oắt con, còn muốn gọi người tới giết tao à? Ha ha ha!”
Anh Kê cười lớn ngạo nghễ, con mẹ nó đúng là quá nực cười, ở Vân Hải, đặc biệt là tại địa phận Tây Thành, trừ ông Tư ra thì có ai dám động tới gã ta?
Chương : Khiếp sợ
“Anh Kê, tên đần ấy mà, anh đừng chấp, dựa vào quan hệ của anh với ông Tư, muốn xử thằng nhãi này không phải chuyện cỏn con hay sao?"
Trần Chí Siêu đứng bên cạnh cười hi hi nói.
“Ai biết chứ, không chừng người ta lại gọi được ông lớn nào tới đây không chừng!”
Anh Kê mỉa mai nói.
“Được rồi A Kê, thằng ranh này chỉ ra vẻ thế thôi, mau chóng xử nó cho xong rồi chúng ta cùng tới câu lạc bộ chơi bời!”
Lưu Phong phẩy tay, gã ta vốn không tin Giang Thần gọi được ai tới, cho dù có thật đi nữa thì cũng chẳng là cái thá gì trong mắt vị tổng giám đốc Khải Thiên này.
“Được đấy giám đốc Lưu, làm theo ý anh vậy, hôm nay thằng nhãi này chết chắc!”
Anh Kê và Lưu Phong có quan hệ hợp tác, hơn mười địa bàn của Lưu Phong đều do gã ta bảo kê, gã ta đương nhiên sẽ làm theo lời Lưu Phong.
Vào lúc anh Kê và đàn em chuẩn bị ra tay, bên ngoài nhà máy chợt sáng rọi, một dãy xe van đột nhiên phóng vào.
“Hừ! Khốn khiếp, tao xem ai dám động vào cậu chủ!”
Vương Đằng hung hãn dẫn theo mấy chục đàn em xông vào nhà máy.
Nhà máy rất gần với Tân Nhai, vậy nên Vương Đằng tới nơi trước tiên.
“Cậu chủ, tôi tới muộn mất!”
Vương Đằng nhanh nhẹn tiến tới chỗ Giang Thần nói.
“Vương Đằng?”
“Sao mày lại tới đây?”
Anh Kê sững người, mặc dù Vương Đằng là con trai nuôi của Lôi Hồng, nhưng ở Vân Hải xét địa bàn đầu tiên rồi mới tới thâm niên, về vai lứa gã ta cũng xấp xỉ Vương Đằng, dù gì gã ta cũng là anh em của ông Tư.
Hơn nữa đây là Bắc Thành, tức địa bàn của ông Tư cơ mà, Vương Đằng lấn sang đây là vi phạm quy tắc rồi!
“Con mẹ mày lão Kê, mù mắt chó rồi hả, người này là…”, Vương Đằng chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Thần đưa tay ngăn lại, gã ta hậm hực trừng mắt với anh Kê, sau đó dẫn đàn em đứng phía sau Giang Thần.
Anh Kê lộ vẻ hoang mang.
Không ngờ tên này gọi được cả Vương Đằng tới đây, mặc dù gã ta không sợ Vương Đằng, nhưng dù sao Vương Đằng cũng là con nuôi của Lôi Hồng, gã ta không muốn gây hấn chút nào.
Nghĩ vậy, anh Kê bất chợt cười lạnh.
“Ha ha, nhóc con, được đấy, hóa ra mày quen biết Vương Đằng à!” Được, nếu đều là chỗ quen biết thì chuyện này bỏ qua vậy, lần sau…”
“Không có lần sau, hôm nay bắt buộc phải kết thúc chuyện này!”, Giang Thần lên tiếng ngắt lời anh Kê, biểu cảm vô cùng lạnh lẽo.
“Mẹ kiếp, tao đã nể mặt mày thế rồi, mày tưởng…”
“Tưởng con mẹ mày! Khốn nạn, mày biết đây là ai không mà dám dây vào hả?”, một tiếng quát hùng hồn vang lên.
Chỉ thấy Triệu Tư Phong dẫn theo đàn em vội vội vàng vàng chạy tới.
“Cậu chủ, tôi tới trễ! Để chuyện như này xảy ra ở đây đều là lỗi của tôi!”
Ông Tư chạy thẳng tới chỗ Giang Thần, cung kính nói.
“Anh Tư? Sao anh lại tới đây?”
Anh Kê nhất thời mơ hồ, không ngờ chuyện này đến cả tai đại ca.
Triệu Tư Phong quay lại giáng ngay một cái tát trời đánh: “Tao mà không tới thì mày rước phải họa to tày trời rồi! Cậu chủ là người cho mày đụng vào hả? Còn không mau quỳ xuống nhận tội, không chừng cậu chủ sẽ tha cho mày một đường sống!”
Anh Kê ngẩn người: “Anh Tư, anh có nhầm lẫn gì không đấy? Em nghe nói đây chẳng qua là tên ở rể phế vật nhà họ Vương thôi mà!”
“Mày mới là đồ phế vật, mày còn dám nói à, tao đánh chết cha mày”, Triệu Tư Phong vừa kinh vừa hãi, đang định giơ tay đánh người thì một người đàn ông uy nghiêm mặc trang phục thời Đường cùng một đám đông đàn em xuất hiện. Lôi Hồng tới rồi!
Lôi Hồng trách mắng Triệu Tư Phong: “Tiểu Tư ơi là Tiểu Tư, đã bảo cậu dạy dỗ cho tốt đàn em thì cứ không nghe! Đến cả tôi cậu cũng muốn hại chết hay sao?”
Tiếp theo ông ta nhanh chóng bước tới chỗ Giang Thần, kính cẩn hành lễ.
“Cậu chủ, đây là do tôi dạy bảo không nghiêm nên ảnh hưởng đến cậu chủ, xin cậu chủ cứ trách phạt!”
Giang Thần gạt tay, mặt không cảm xúc liếc qua một lượt đám người anh Kê.
Lúc này anh Kê sợ đần cả người, gã ta ngồi phịch xuống đất, không ngừng run rẩy.
Lưu Phong cũng toát mồ hôi lạnh như mưa, cả người chết lặng.
Trần Chí Siêu thì càng khỏi nói, anh ta ngồi bệt xuống đất, chỗ đất dưới mông thấm đẫm một mảng.
Sợ đến tè dầm luôn rồi! Chuyện quái gì thế này?
Đây không phải chỉ là tên ở rế phế vật nhà họ Vương hay sao?
Sao lại có uy quyền như thế, đến cả ông Lôi cũng cung kính như vậy, còn khom người xin lỗi nữa?
Chương : Sư tử và con kiến
"Anh Giang, chuyện này không liên quan đến tôi".
Anh Kê bò đến với vẻ mặt hoảng sợ, gục đầu xuống đất, giọng run run không ngừng cầu xin.
Lúc này đương nhiên gã ta phải hiểu, bản thân đã đắc tội với một nhân vật lớn thế nào: "Có dao không?"
Giang Thần nhìn quanh một vòng.
Vương Đằng nhanh chóng đưa một con dao bóng loáng tới.
Leng keng! Giang Thần ném thẳng con dao đến trước mặt anh Kê khiến gã ta giật nảy mình, vội vàng chạy tới ôm đùi Triệu Tư Phong, kêu khóc: "Anh Tư, cứu em với! Em không muốn chết đâu".
“Cút, mày không muốn mày chết lẽ nào muốn tao chết sao?”
“Ai bảo mày có mắt như mù, dám động đến cậu chủ”.
Triệu Tư Phong đá văng anh Kê ra.
Đến nước này thì không còn anh em gì nữa, Giang Thần xua tay, nhìn anh Kê cười khẩy: "Tao sẽ cho mày một cơ hội!"
Rồi đột nhiên chỉ vào Lưu Phong và Trần Chí Siêu nói: "Thiến bọn họ, thì mày sống!"
Vừa dứt lời, anh Kê lập tức cầm con dao găm đi về phía hai người họ.
"Giang Thần, làm gì thì làm nhưng cũng đừng thái quá".
Lúc này, Lưu Phong vội vàng cao giọng nói: "Mày phải biết Vân Hải này không chỉ có mình mày có tiếng nói, mày không thể một tay che trời được. Bố tao và ông Hà là bạn lâu năm, nếu hôm nay mày dám động đến tao thì mày chắc chắn sẽ không có kết cục đẹp".
Nghe đến đây, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ Lưu Phong và Hà Phù Sinh lại có mối quan hệ này.
"Đúng vậy, Giang Thần, mày đừng có mà quá đáng quá”.
Trần Chí Siêu lập tức hét to, mặc dù rất sợ nhưng vẫn già mồm nói: "Ông Hà mới là chủ của cái đất Vân Hải này, mày đừng có cái kiểu ngang ngược như vậy".
"To gan, là kẻ nào dám vu oan cho lão già này?"
“Ngoài cậu chủ, còn có ai dám xưng là chủ nhân của cái đất Vân Hải này”.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên, một ông cụ mặc chiếc áo lụa màu xanh lam, dẫn theo một đoàn người tầm năm trăm tên vội vàng chạy tới.
Giờ đây, toàn bộ nhà máy chế biến trứng sống đã chật kín người.
Lưu Phong và Trần Chí Siêu hoàn toàn chết trân.
"Bác Hà", "Cút, ai là bác Hà của cậu".
“Từ khi bố cậu mất, hai nhà đã tuyệt giao rồi, giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, cậu đã đắc tội cậu chủ, phạm phải tội tày trời, không liên quan gì đến tôi".
Hà Phù Sinh lạnh lùng nói.
Cả người Lưu Phong run lên, sắc mặt lập tức xám xịt như tro bụi.
Cuối cùng gã ta cũng hiểu, chuyện này nghiêm trọng đến thế nào! Ngay cả Hà Phù Sinh cũng phải kính sợ Giang Thần! Trần Chí Siêu còn ngạc nhiên hơn, vẻ mặt anh ta không khác gì một thằng hề.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Anh chẳng phải là cậu con rể vô dụng của nhà họ Vương sao, sao giờ lại thành ông lớn của Vân Hải rồi?
Nhất thời, Trần Chí Siêu cảm thấy đầu mình ong ong, cả thế giới như đang trêu đùa anh ta! Giang Thần từ từ bước tới, nhẹ nhàng cúi người xuống thấp giọng nói: "Anh nghĩ xem tại sao Vinh Đỉnh lại rút vốn, tại sao anh lại phá sản?"
“Tại sao bây giờ anh lại phải quỳ bò trên mặt đất run rẩy như một con chó!"
"Lẽ nào tất cả là do mày", Trần Chí Siêu kinh hãi trợn tròn mắt.
Trần Chí Siêu dường như đã hiểu ra tất cả! Lúc này, anh ta mới nhận ra bản thân đã chọc vào một nhân vật đáng sợ thế nào!
Giang Thần khẽ nhếch miệng nói: "Sư tử thường không chấp nhặt con kiến dưới chân, nhưng con kiến lại không biết tự lượng sức mình, hết lần này đến lần khác gây hấn với sư tử. Anh nói xem có phải là anh rất muốn chết không”, câu nói cuối cùng, cùng ánh mắt cực kỳ khinh thường đó, lập tức bóp nát toàn bộ sự ngạo mạn trước đó của Trần Chí Siêu, anh ta hoàn toàn sụp đổ.
"Thiến!"
Nói xong anh bước thẳng ra ngoài không thèm để ý đến hai người đang ngồi co quắp trên mặt đất.
Lúc này, anh Kê bỗng nhiên cầm dao lên từ từ đi về phía hai người họ.
Trong màn đêm có hai tiếng kêu thất thanh vọng ra từ nhà máy chế biến trứng sống Bắc Thành.
"Đội trưởng Lưu, bọn họ ra ngoài rồi, nửa đêm nửa hôm mà tụ tập nhiều người như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, chúng ta có nên bắt bọn họ về tra hỏi cho rõ ràng không?"
Lúc này có hai xe cảnh sát đang đậu bên ngoài nhà máy chế biến trứng sống, một nữ cảnh sát trên xe nói với một nam cảnh sát khác.
Nữ cảnh sát khoảng ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan tinh tế, áo mũ chỉnh tề, cổ áo nghiêm trang, tóc ngắn gọn gàng, trông có vẻ già dặn kinh nghiệm.
Thấy một nhóm người đi ra, cô ta lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Chị hai à, chị có biết mấy người này là ai không?”
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Chương : Bị bắt
Lưu Minh trầm giọng cảnh cáo, mặt bất lực, tự hỏi tại sao cấp trên lại cử bà cô này tới chứ.
Những người phía trước lai lịch thế nào ư?
Lôi Hồng, Vương Đằng và Triệu Tư Phong đều là những nhân vật có tiếng, là những người có thế lực, đặc biệt là Lôi Hồng, cho dù cục trưởng của bọn họ tới đây, e là cũng phải nể mặt tới ba phần.
Một đội trưởng nhỏ bé như anh ta sao dám xông lên bắt người chứ?
Đúng là nực cười! Nhưng ngay khi thấy sự xuất hiện của ông cụ mặc áo xanh lam, Lưu Minh càng không kìm được kinh ngạc.
Hà Phù Sinh! Đây mới là một lão đại chân chính của Vân Hải! Dù là người đứng đầu thành phố đến, còn phải dè dặt mà đi sau! Nhưng lúc này, điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn cả là Hà Phù Sinh lại đi cùng một thanh niên trẻ tầm hai mươi tuổi ra khỏi nhà máy chế biến.
Hơn nữa thái độ còn vô cùng kính cẩn: "Người này là ai?”
“Tự kiêu tự đại, ông cụ đó hình như rất kính trọng anh ta".
Lâm Tiểu Nhiễm bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, trong mắt cô ta, bọn họ đều không phải người tốt.
Lưu Minh lắc đầu: "Tôi cũng chưa thấy người này bao giờ, nhưng các người phải nhớ kỹ, sau này tuyệt đối đừng dây vào người này!"
Nực cười, ngay cả Hà Phù Sinh còn phải cam tâm tình nguyện khép nép theo sau, thì thân phận và địa vị của người này chắc chắn rất đáng sợ: "Có gì mà ghê gớm chứ? Tôi thấy toàn là một đám côn đồ với nhau, không bao giờ ngóc đầu lên được".
Lâm Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói, thâm tâm cô ta luôn rất khinh thường những thành phần xã hội này.
"Tiểu Nhiễm, cô đừng nói liều, ông cụ tên Hà Phù Sinh kia là người quyền lực nhất Vân Hải đó! Sở hữu chuỗi doanh nghiệp phân bổ khắp Kinh Châu, người ta là doanh nhân nổi tiếng đấy".
Lưu Minh nghiêm mặt nói, thầm nghĩ cô gái này còn quá trẻ để phân biệt được đâu là trắng đâu là đen.
Lâm Tiểu Nhiễm bĩu môi, mặt vẫn tỏ vẻ không phục.
"Có gì ghê gớm đâu, bây giờ đã là xã hội pháp quyền rồi, pháp luật là cao nhất. Nếu để tôi tìm thấy bằng chứng phạm pháp của bọn họ, tôi nhất định sẽ không nương tay".
Lâm Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.
Lưu Minh bất lực lắc đầu, đúng là bó tay với bà cô này.
Một lúc sau, mọi người gần như đã đi hết, Lưu Minh mới ra lệnh xuống xe, vài cảnh sát tiến vào nhà máy chế biến.
Lâm Tiểu Nhiễm là người đầu tiên vào trong.
Đúng lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy hai viên ‘bi’ đỏ nằm trong vũng máu.
“A!”, Lâm Tiểu Nhiễm hét lên vội vàng che mắt chạy ra ngoài.
"Biến thái! Tàn nhẫn! Lưu manh!"
Lâm Tiểu Nhiễm siết chặt nắm tay, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh tởm như vậy, e là còn bị ám ảnh suốt cuộc đời: "Không cần biết là ai đã làm, tôi nhất định phải đưa các người ra pháp luật!"
Lâm Tiểu Nhiễm tức giận nói.
Tại biệt thự nhà họ Vương.
"Giang Thần, sao cậu về muộn vậy? Tuệ Lâm say rồi cậu có biết không?"
“Cậu làm chồng kiểu đấy à?”
“Nếu con bé xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, lương tâm cậu có thấy cắn rứt không?"
Giang Thần vừa bước vào cửa, Điêu Ngọc Lan đã vội vàng chạy tới trách móc.
"Xin lỗi, bác gái".
Giang Thần mặt không cảm xúc, nhưng hai tay lại không kìm được mà run lên.
Lời xin lỗi này là xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Hôm nay suýt nữa Tuệ Lâm đã gặp nạn, nghĩ lại anh vẫn thấy sợ.
Điêu Ngọc Lan sững sờ một lúc, đây là lần đầu tiên bà ta thấy cậu con rể này nghe lời như vậy.
"Cậu biết lỗi của mình là được rồi!"
Nhưng ngay sau đó bà ta lại cao giọng, tiếp tục chỉ vào mặt Giang Thần mắng chửi: “Nếu không phải vì gả cho một tên vô dụng như cậu con gái tôi cũng đâu cần chịu khổ như vậy”.
“Nhìn Tử Tình người ta mà xem, bây giờ đã là mợ cả của nhà họ Giang rồi, còn vừa mới sinh thêm một cậu con trai, được chồng hết mực yêu chiều, nhưng cậu thì sao, cậu xem lại xem những ngày qua chúng ta phải sống như thế nào?”
“Giang Thần ơi là Giang Thần, tại sao Tuệ Lâm nhà tôi lại phải gả cho một tên vô dụng như cậu chứ! Đúng là xui xẻo tám đời mà".
Điêu Ngọc Lan vừa nói vừa bày ra bộ mặt vô cùng đau lòng.
Bà ta kì vọng vào con gái lớn hơn con gái út rất nhiều.
Nhưng không ngờ cuộc hôn nhân của con gái lớn lại bất hạnh như vậy.
Lần này bà ta đem hết bực bội trút lên đầu Giang Thần.
"Tử Tình lại sinh sao?"
Lúc Giang Thần nghe thấy điều này, anh đã sững sờ trong giây lát.
Chuyện xảy ra cách đây năm năm như vừa hiện ra trước mắt.
Nhưng lại như đã rất lâu rồi.
Thực ra Giang Thần không hề oán hận Vương Tử Tình, dù sao lúc đó cả hai còn quá trẻ, có rất nhiều lúc không hiểu chuyện.
Hơn nữa cuối cùng Vương Tử Tình vẫn đưa cho anh hai trăm ngàn tệ, dù không cứu được bố, nhưng ân tình này Giang Thần vẫn luôn ghi nhớ.
Trở về phòng ngủ, thấy Vương Tuệ Lâm vẫn đang ngủ say, trước đó cô đã bị đánh thuốc mê nên có lẽ sẽ ngủ thêm một khoảng thời gian nữa.
Sáng hôm sau, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng gõ cửa dữ dội.
Điêu Ngọc Lan ra mở cửa, bà ta kinh ngạc khi thấy hai cảnh sát, một nam một nữ đang đứng bên ngoài.
"Xin lỗi, Giang Thần có nhà không?"
Lâm Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.
Chương : Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại
“Giang Thần?”
“Mấy người tìm cậu ta làm gì?"
Điêu Ngọc Lan nghi ngờ, nhìn chiếc Rolls-Royce đang đậu ngoài sân bà ta như nhận ra điều gì đó, vội vàng hét lên: "Chiếc xe đó không phải của nhà chúng tôi, là tên sao chổi đó tự mình lái về. Còn việc cậu ta ăn trộm ở đâu thì chúng tôi không biết gì hết".
Điêu Ngọc Lan tưởng Giang Thần phạm tội, nếu không tại sao cảnh sát lại tìm tới tận đây?
"Xin hỏi, bà có quan hệ thế nào với Giang Thần?"
Lâm Tiểu Nhiễm nhíu mày.
"Tôi là mẹ vợ của cậu ta, nhưng con gái tôi sắp li hôn với cậu ta rồi, cậu ta không liên quan gì đến gia đình chúng tôi".
Điêu Ngọc Lan vội vàng nhấn mạnh.
"Được rồi, bà vui lòng gọi anh ta đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra".
Lâm Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.
“Cậu ta phạm tội thật sao?”.
“Cái thằng trời đánh này, biết ngay không phải dạng tốt đẹp gì mà".
Điêu Ngọc Lan lẩm bẩm, vội vàng xoay người hét vọng lên lầu: "Giang Thần, mau cút xuống đây, cảnh sát tới đây bắt cậu rồi đây này".
Điêu Ngọc Lan vừa hét vừa giục bảo mẫu lên lầu gọi Giang Thần xuống.
Một lát sau, Giang Thần bước ra, hơn nữa còn ăn mặc chỉnh tề, bởi vì hôm nay anh dự định sẽ đến công ty.
"Anh là Giang Thần đúng không?"
Lâm Tiểu Nhiễm liếc nhìn Giang Thần, trông có vẻ cũng đứng đắn nhưng không ngờ lại làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.
Có điều cũng dễ hiểu thôi thôi, loại đàn ông thế này tốt thế nào được khi mà ngay cả mẹ vợ còn không nghĩ là người tốt.
"Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án đánh người gây thương tích ở nhà máy chế biến trứng sống Bắc Thành vào tối qua. Mời anh đi theo chúng tôi một chuyến”.
Lâm Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói.
"Cái gì?”
“Đánh người gây thương tích?”
Giỏi lắm Giang Thần, cậu đã lớn bằng từng này rồi mà vẫn ra ngoài đánh nhau sao?
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đánh người ta bị thương, gia đình chúng tôi đền không nổi đâu".
Dù Điêu Ngọc Lan đã nói như vậy, nhưng bà ta vẫn không kìm được hỏi: "Cảnh sát, cậu ta đánh người ta bị thương chỗ nào vậy? Có nghiêm trọng không?"
Thật ra, chủ yếu là bà ta lo không biết sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc, nhưng Lâm Tiểu Nhiễm lúc này lại hơi xấu hổ.
"Chuyện này, khụ khụ, ừm, vụ án của chúng tôi là cơ mật, không tiện tiết lộ! Giang Thần, mời anh theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra!"
Lâm Tiểu Nhiễm đỏ mặt, quay người lại và nói với Giang Thần một cách thờ ơ.
"Được! Tôi đi cùng hai người".
Giang Thần gật đầu.
Đến đồn cảnh sát.
Giang Thần được đưa vào một phòng thẩm vấn do chính Lâm Tiểu Nhiễm đích thân tra hỏi.
"Nói đi, chuyện tối qua là do anh làm đúng không?"
Lâm Tiểu Nhiễm nghiêm mặt đập vào cuốn sổ hỏi.
Giang Thần lắc đầu: "Tôi không làm!", "Tôi khuyên anh thành thật một chút".
Lâm Tiểu Nhiễm đột nhiên đứng lên, khom người về phía trước, nghiêm nghị đến nỗi khiến người ta không khỏi lo lắng.
Giang Thần liếc mắt nhìn, bình tĩnh quay đầu đi chỗ khác, mặt Lâm Tiểu Nhiễm đỏ bừng, vội vàng thu người lại, vỗ mạnh xuống mặt bàn.
"Tốt hơn hết là anh nên thành thật thú nhận đi, hai người đó đã để lại thương tật rất nặng rồi! Nếu là do anh làm thì ít nhất là mười năm, thành thật thì còn được khoan hồng, có cơ hội giảm án!"
Giang Thần lắc đầu: "Cô có biết thời gian của tôi quý giá thế nào không. Tôi đã rất phối hợp với cô rồi. Tối qua có nhiều người ở đó như vậy. Cô dựa vào đâu mà khẳng định là do tôi làm?"
"Ha ha, tôi biết anh sẽ ngụy biện mà".
Lâm Tiểu Nhiễm lạnh lùng cười, sau đó gõ lên mặt bàn nói: "Theo điều tra của tôi, hôm qua anh đến câu lạc bộ Minh Nguyệt trước để tìm người, kết quả là khiến rất nhiều người ở đó bị thương, sau đó mới đi tìm Lưu Phong và Trần Chí Siêu, tôi nói không sai chứ?"
"Đúng vậy!"
Giang Thần không phủ nhận, ngược lại còn nói: "Nhưng không có nghĩa tôi là hung thủ!"
"Còn dám ngụy biện?"
Lâm Tiểu Nhiễm vỗ mạnh xuống bàn, quát: "Dù tôi không biết các người có xích mích gì, nhưng không thể phủ nhận, chắc chắn anh có động cơ phạm tội!"
Giang Thần im lặng.
Người phụ nữ này cũng cứng thật, khá giống với Kính Nhi, lính mới của anh, không biết sợ là gì.
"Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại".
Giang Thần nói.
“Muốn tìm người sao?”
“Hà Phù Sinh hay là Lôi Hồng?"
Lâm Tiểu Nhiễm tỏ vẻ khinh thường: "Tôi nói cho anh biết, bây giờ đã là xã hội pháp quyền rồi, dù thế lực của anh có lớn thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng pháp luật đâu".
Giang Thần hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười: "Không ngờ cô cũng biết khá nhiều đấy nhỉ".
Biết rõ cả Hà Phù Sinh và Lôi Hồng mà người phụ nữ này vẫn dám động đến anh, xem ra cô ta cũng có chút thế lực.
"Tôi không tìm bọn họ, tôi tìm người của tôi".
Giang Thần nói.
Chương : Gọi điện thoại
Lâm Tiểu Nhiễm cười lạnh: “Được, anh cứ gọi đi, tôi xem hôm nay ai có thể cứu được anh ra ngoài! Nếu hôm nay anh có thể ra ngoài thì ba chữ Lâm Tiểu Nhiễm này sẽ viết ngược!”
Cô ta chẳng sợ đâu, dù sao cô ta cũng có sẵn người chống lưng, trong nhà có người đang nhậm chức ở Kinh Châu, dù có là Cục trưởng của Chi cục thành phố cũng phải nể mặt cô ta phần nào!
Cô ta không tin tên khốn này có thể lật trời! Giang Thần gọi một cú điện thoại, không phải là Hà Phù Sinh, cũng không phải Lôi Hồng mà là một cuộc gọi nội bộ.
Từ khi đến Vân Hải anh chỉ gọi vào số điện thoại này hai lần, lần đầu tiên là lúc tìm Vương Tuệ Lâm tối qua, lần thứ hai chính là bây giờ.
Cúp điện thoại được một lát thì điện thoại của Lâm Tiểu Nhiễm reo lên.
Là đội trưởng Lưu Minh gọi tới.
“Tiểu Nhiễm, cô điên rồi hả?”
“Tôi đã nói với cô rằng chúng ta không thể đụng vào người đó rồi, tôi đã dặn cô đừng làm việc gì thiếu suy nghĩ rồi, cô thì hay lắm, tôi vừa mới ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì cô đã tóm người về! Cô!”
“Đội trưởng Lưu, chính nghĩa sẽ không bao giờ đầu hàng trước tội ác, anh nói những lời đó đúng là mất hết mặt mũi của cảnh sát chúng ta!”, Lưu Minh còn chưa nói xong thì Lâm Tiểu Nhiễm đã khinh thường lên tiếng.
Ai không biết lại tưởng cô ta là đội trưởng còn Lưu Minh mới là cấp dưới.
“Được được được! Lâm Tiểu Nhiễm, tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi sẽ bảo cục trưởng đích thân đến tìm cô nói chuyện!”
“Tôi nói cho anh biết, ai nói gì cũng vô dụng thôi, hôm nay tôi nhất định phải lôi người này ra công lý!”
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, rầm rầm rầm! Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Tiểu Nhiễm sững sờ, vội vàng đi tới mở cửa.
“Lâm Tiểu Nhiễm! Cô làm càn quá rồi!”, vừa mở cửa ra thì một người đàn ông trung niên đã lên tiếng quát, mặt mũi hầm hầm.
Sau đó vội vàng đi tới trước mặt Giang Thần, chủ động giơ tay: “Cậu Giang, tôi là Cao Quốc Phong của Chi cục thành phố Vân Hải, tôi đã tới trễ! Thật lòng xin lỗi vì đã để cậu phải sợ hãi, đây chỉ là một hiểu lầm!”
Nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đó, Lâm Tiểu Nhiễm ngơ ngác.
Người đó là ai cơ chứ?
Một tay che trời ở Chi cục thành phố Vân Hải, vậy mà lại chủ động chạy tới xin lỗi Giang Thần ư?
Chẳng lẽ Chi cục thành phố cũng đã rơi vào tay thế lực xã hội đen rồi hả?
Lâm Tiểu Nhiễm cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ! Giang Thần chỉ thản nhiên gật đầu: “Ừm, tôi cũng không muốn gây thêm phiền toái cho các đồng chí cảnh sát đâu, thật lòng xin lỗi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi”.
“Không được!”, Lâm Tiểu Nhiễm hét lớn: “Cục trưởng Cao, anh ta là tội phạm tôi còn chưa thẩm vấn xong cơ mà, sao ông lại có thể thả anh ta đi cho được chứ?”
“Lâm Tiểu Nhiễm, bình thường tôi đã nuông chiều cô quá rồi!”
Cao Quốc Phong nhướng mày, nghiêm khắc quát lớn: “Nếu cậu Giang là tội phạm thì thế giới này chẳng còn người nào tốt nữa! Đừng tưởng cô ỷ vào quyền thế nhà mình là có thể hoành hành ngang dọc ở Chi cục thành phố, dù người nhà cô có ra mặt thì cũng chẳng dám nói nửa chữ không trước mặt cậu Giang!”
Nghe thế, Lâm Tiểu Nhiễm chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt không thể tin nổi, cắn môi lắc đầu nói: “Tôi không tin! Từ nhỏ bố đã dạy tôi rằng vua chúa phạm pháp thì cũng cùng tội với thứ thân, chỉ cần anh ta phạm pháp thì tôi vẫn có đủ tư cách bắt anh ta về!”
“Cô! Được rồi, tôi không nói chuyện với cô nữa, cô tự về nhà nói chuyện với bố mình đi!”
Cao Quốc Phong tức giận quay mặt sang hướng khác.
Tuy rằng ông ta cũng không biết Giang Thần có thân phận gì, nhưng ông ta vừa mới nhận được cuộc điện thoại được gọi tới từ Bộ Tư lệnh quân đội Kinh Châu.
Chắc chắn chàng thanh niên đó có một lai lịch cực kì đáng sợ! Cục trưởng nhỏ như ông ta không thể trêu vào! Bấy giờ, điện thoại của Lâm Tiểu Nhiễm đã được kết nối: “Alo, bố ạ! Con có chuyện muốn báo với bố!”
Lâm Tiểu Nhiễm luôn nói chuyện với bố mình theo cách trực tiếp như thế.
Lâm Chính Quốc vừa nghe thấy giọng điệu đó là biết ngay con gái bảo bối nhà mình cần giúp đỡ gì đó trong công việc nên vội vàng cười hơ hớ nói: “Sao thế con gái bảo bối, làm việc ở Vân Hải có gì không vui hả?”
“Có vấn đề gì khó cứ đến tìm chú Cao của con ấy, ông ấy đã đồng ý với bố là chăm sóc cho con rồi!”
“Bố, con đang muốn nói với bố chuyện chú Cao đây, chú ấy công khai bao che cho tội phạm, cùng một giuộc với tên tội phạm đó kìa!”
Lâm Tiểu Nhiễm lớn tiếng mách chuyện.
“Lâm Tiểu Nhiễm, cô đừng ngậm máu phun người!”
Cao Quốc Phong vội vàng giật lấy điện thoại: “Alo, Cục trưởng Lâm, chuyện không phải như Tiểu Nhiễm nói đâu!”
“Là Lâm Chính Quốc hả?" đúng lúc đó thì Giang Thần đột nhiên lên tiếng, ngắt ngang cuộc nói chuyện của Cao Quốc Phong và Lâm Chính Quốc.
Bên kia, Lâm Chính Quốc nghe thấy giọng nói đó lập tức ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt trở nên kích động: “Này ông Cao, ông mau đưa điện thoại cho người đó đi!”
Chương : Cậu ấy là cấp trên của bố!
Giang Thần lại ngước lên nhìn Lâm Tiểu Nhiễm, trước đó anh không để ý mấy, bây giờ nhìn lại thì đúng là đôi mắt to tròn ngập nước chất chứa vẻ bướng bỉnh đó cực kì giống với cấp dưới cũ của anh.
Cao Quốc Phong nhanh chóng đưa điện thoại cho Giang Thần.
“Cậu Giang, Cục trưởng Lâm muốn nói chuyện với cậu!”
Giang Thần nhận điện thoại rồi lập tức bước ra ngoài: “Lão Lâm à! Là ông thật đấy hả, xem như tôi biết được tính tình cô con cái quý giá nhà ông rồi đấy!”, và như thế, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau qua điện thoại, thỉnh thoảng ngoài hành lang lại vang vọng tiếng cười to.
Trong phòng, Lâm Tiểu Nhiễm trố mắt ra nhìn.
Không ngờ người này lại quen biết cả bố cô ta, hơn nữa hình như họ còn cười nói cực kì vui vẻ?
Làm sao có chuyện này được?
Nên biết rằng bố cô ta nhậm chức cao trên tỉnh đấy, rốt cuộc tên này từ đâu ra vậy?
Cao Quốc Phong cũng cảm thấy khiếp sợ, ông ta chỉ biết chàng thanh niên này có quan hệ với quân đội, không ngờ anh lại có mạng lưới quan hệ rộng rãi với người trong chính phủ như thế! Một lát sau, Giang Thần trở lại giao điện thoại cho Lâm Tiểu Nhiễm: “Ừm, bố cô bảo cô nghe máy!”
Lâm Tiểu Nhiễm ngờ nghệch nhìn, vội vàng nhận lấy điện thoại: “Alo?”
“Bố ạ!”
“Tiểu Nhiễm, bình thường bố đã nuông chiều con quá rồi! Cậu Giang là cấp trên khi bố còn ở trong quân đội! Cậu ấy từng lập rất nhiều chiến công hiển hách trên chiến trường, thậm chí mạng của bố con cũng được cậu ấy cứu về thì làm sao là người xấu cho được hả con!”
“Bố nói gì cơ?”
“Anh ta, anh ta là cấp trên của bố á?"
Lâm Tiểu Nhiễm ngu người, quay sang liếc mắt nhìn Giang Thần, nên biết rằng bố cô ta là chính ủy của bộ đội đặc chiến khi còn hoạt động trong quân đội, cấp bậc Đại tá!
Cấp trên của Đại tá, nghĩ đến đó thì đầu óc Lâm Tiểu Nhiễm lập tức ngừng hoạt động, tim cứ đập nhanh mãi không ngừng!
“Con lập tức xin lỗi cậu Giang ngay, không được làm khó dễ cậu ấy nữa, nghe hiểu chưa?”, Lâm Chính Quốc nghiêm khắc nói.
“Con biết rồi thưa bố”, Lâm Tiểu Nhiễm cúp điện thoại, xoay người lại nhìn anh với vẻ mặt ngờ nghệch.
Cô ta thật sự không thể tin nổi người thanh niên hơn hai mươi tuổi này lại có được cấp bậc cao đến như thế.
Nếu không phải chính miệng bố nói thì cô ta cũng sẽ không tin.
Đó quả thực là một chuyện rất khó tưởng tượng! Thế nhưng xin lỗi là chuyện hoàn toàn không thể rồi.
Bởi vì Giang Thần trong mắt cô ta vẫn là một tên tội phạm.
Làm gì có chuyện cô ta xin lỗi một tên tội phạm được cơ chứ!
“Cô Lâm, tôi đi được chưa?”, Giang Thần cười nhạt nói.
“Đương nhiên, anh Giang có thể thoải mái đi bất kì lúc nào!”
Cao Quốc Phong vội vàng lên tiếng, đồng thời giơ tay để dẫn đường cho anh.
Khi Giang Thần đi ngang qua anh đã cười cười, thản nhiên nói: “Thế gian này có rất nhiều tội ác mà con người ta không thể đếm xuể, những gì cô thấy chưa hẳn đã là sự thật, nơi ánh mặt trời không thể soi rọi đến, pháp luật cũng chẳng là cái thá gì!”
Nói xong những lời đó, Giang Thần bèn đi nhanh ra ngoài.
Cao Quốc Phong vội vàng đi theo tiễn.
Lâm Tiểu Nhiễm tròn mắt đứng đó, cẩn thận ngẫm lại những lời Giang Thần nói, chân mày nhíu chặt: “Phạm tội chính là phạm tội, không thì các người muốn cảnh sát chúng tôi phải làm gì nữa?”
“Anh tưởng mình có thể làm gì cũng được ư?”
“Nếu để tôi tóm được bằng chứng phạm tội của anh thì tôi vẫn sẽ lôi anh ra vành móng ngựa!”
Lâm Tiểu Nhiễm căm tức siết chặt đôi tay trắng ngần.
Trở thành cảnh sát chính là ước mơ cả đời này của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép sứ mệnh thần thánh này bị cường quyền cướp đoạt!
Tại biệt thự nhà họ Vương.
“Mẹ, Giang Thần đâu?”
Vương Tuệ Lâm thức dậy vẫn còn thấy choáng váng đầu, xuống nhà lại nhìn thấy mẹ mình nổi giận đùng đùng nên buột miệng hỏi.
“Con đừng nhắc tới nữa, cái thằng khốn kiếp đó lại liên quan đến một vụ án nghiêm trọng nên bị cảnh sát gô cổ đi rồi”
Điêu Ngọc Lan ngồi trên sô pha, khoanh tay thở phì phì nói: “Tên khốn này! Đúng là sao chổi xúi quẩy mà! Vụ án nghiêm trọng đấy, phải đền bù không biết bao nhiêu tiền. Mẹ nói cho con biết, con không được bỏ tiền ra rước nó về, cứ để nó ở trong đó chịu phạt đi, đến lúc đó con sẽ có quyền đơn phương đệ đơn ly hôn! Hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng trói buộc này!”
Nói xong những lời đó, Điêu Ngọc Lan chợt cảm thấy hào hứng hơn hẳn.
Đúng là trên đời này không có chuyện gì là tệ hẳn, nghĩ đến kết quả đó, tâm trạng bà ta trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Vương Tuệ Lâm thì ngơ ngác: “Mẹ, mẹ vừa mới nói cái gì?”
“Anh ta bị cảnh sát bắt đi rồi ư?”
“Ừ, dẫn đi rồi, mới lúc nãy thôi, mẹ cứ tưởng là nó trộm xe của người ta chứ, làm mẹ sợ chết đi được!”
Bấy giờ, vẻ mặt Vương Tuệ Lâm hơi xúc động, tim bỗng đập nhanh hơn hẳn.
Cô vẫn còn nhớ rõ tối hôm qua mình bị Trần Chí Siêu và Lưu Phong gài bẫy, bỏ thuốc.
Tuy là sau đó ký ức hơi mơ hồ nhưng cô nhớ rõ lần cuối cùng mở mắt đã mơ màng nhìn thấy Giang Thần, có lẽ anh là người đã cứu cô.
Chương : Quyết định liều lĩnh
Nếu như vậy, có lẽ chín phần mười là Giang Thần đã đánh Lưu Phong hoặc Trần Chí Siêu mới bị bắt vào cục cảnh sát! Nghĩ thế, Vương Tuệ Lâm vội lấy điện thoại gọi cho Vu Thiến.
“Alo? Thiến Thiến, tối qua em ở đâu, mau cho chị biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị Tuệ Lâm, chị tỉnh rồi à?”
Nghe giọng thì có vẻ tâm trạng Vu Thiến đang rất tốt, cô ta nhanh nhảu nói: “Chị chưa biết nhỉ, hai tên khốn kia bị vào bệnh viện rồi, chắc tám chín phần bọn chúng không làm đàn ông được nữa đâu, đúng là đáng đời!”
“Là anh ta làm ư?”
Giọng cô run lên, vành mắt bất giác đỏ hồng.
Vu Thiến im lặng một lúc rồi nói: “Chị Tuệ Lâm, thực ra anh rể rất khá đó. Hôm qua là anh ấy đã dốc toàn lực để cứu chị!”
Nghe xong câu này, giọt nước mắt lăn xuống trên gò má Vương Tuệ Lâm.
Mặc dù Giang Thần cả ngày vô công rồi nghề không có chí tiến thủ.
Nhưng bất kể ra sao, anh đã đứng ra với vai trò của một người chồng khi bà xã gặp nguy hiểm, điều đó khiến cô rất cảm động.
Nghĩ đến việc Giang Thần hiện giờ vẫn đang ở cục cảnh sát, Vương Tuệ Lâm liền thấy lo lắng, cô vội vàng mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, tuy nhiên lúc này bà cụ chợt gọi điện tới yêu cầu tất cả người nhà họ Vương tập trung.
Vương Tuệ Lâm hết cách, đành phải tới nhà họ Vương trước.
Ở nhà họ Vương.
“Bà nội, chỉ cần đầu tư thêm triệu, thời gian hoàn vốn của chúng sẽ được rút ngắn xuống còn năm, lợi tức cũng tăng gấp đôi, nếu không phải Dr.Smith quý mến cháu thì sẽ không tiết lộ thông tin này cho đâu, đây là cơ hội tốt hiếm có, chúng ta tuyệt đối không nên bỏ lỡ!”
Vương Thâm phấn khích nói với bà cụ.
Bà cụ ra chiều tán thành gật gù, sau đó quét mắt một lượt xung quanh, nói: “Hôm nay đều đến đủ rồi, mọi người thấy sao về đề xuất của Thâm Nhi?”
“Bà nội, chúng ta đã bỏ ra triệu rồi, vẫn phải đầu tư thêm ư? Đây là cái động không đáy hay sao?”
Vương Húc đứng dậy cất lời, vẻ mặt bất mãn.
Những người còn lại trong nhà họ Vương cũng phân vân, đa phần họ đều đang có chút lo lắng.
Số tiền triệu vừa đầu tư cũng chưa thu được lợi nhuận gì, giờ lại tiếp tục đầu tư, dù sao cũng sẽ khiến người ta do dự.
“Anh trai, anh nói gì đấy? Cái gì mà động không đáy?”
“Cái này gọi là Additonal Investment(đầu tư thêm), nó là sách lược đầu tư thường thấy ở phố Wall, có thể biến vốn của nhà đầu tư trở thành lợi nhuận một cách nhanh chóng! Anh có hiểu không hả!”
Vương Thâm liên mồm nói với vẻ mặt khinh bỉ, hơn nữa còn phun mấy từ tiếng Anh, bộ dạng hiểu biết hơn người.
Thế mà bà cụ lại có vẻ hài lòng lắm, liên tục gật gù, bà ta cực thích bộ dạng này của thằng cháu thứ, hiểu biết, can đảm, hệt như dáng vẻ của ông cụ năm xưa!
“Đã đầu từ triệu rồi, thêm triệu nữa thì nhằm nhò gì?”, bà cụ đột nhiên cất tiếng, nói với Vương Húc ở phía dưới: “Người làm đại sự không để ý tiểu tiết, hơn nữa, cậu không nghe em trai nói gì hay sao, có thể rút ngắn thời gian hoàn vốn, lợi nhuận lại tăng gấp đôi! Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ!”
Vương Húc cau mày, một mực nói tiếp: “Nhưng mà bà ơi, triệu đó ạ! Tất cả tiền trong tài khoản chúng ta đều đã chuyển cho em trai rồi, còn tiền đâu ra nữa?”
Bà cụ nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy hãy thế chấp công ty, tìm chỗ vay tiền đi, chẳng lẽ với danh tiếng của Tư Vận và Tư Điềm mà không mượn nổi triệu hay sao?”
Chà! Cả nhà họ Vương lập tức nháo nhào như tổ ong vò vẽ sau câu nói này.
Đến cả công ty bà cụ cũng muốn thế chấp, đây rõ ràng là quá liều lĩnh! Vương Tuệ Lâm vốn đang lo về chuyện Giang Thần nên không tập trung lắm, nhưng nghe được câu này xong cũng bất giác ngẩng đầu, dù gì Tư Vận cũng là do bố cô tự tay dựng nên, cô không muốn bất kỳ tổn hại nào xảy ra với công ty cả.
“Bà nội, cháu không đồng ý, làm vậy quá rủi ro, nếu như đầu tư thất bại, chúng ta không những vỡ nợ mà lại mất cả thương hiệu, vậy thì đến cơ hội vực lại cũng không còn!”, Vương Tuệ Lâm có chút kích động nói.
Không đợi bà cụ lên tiếng, Vương Thâm đã cãi ngay: “Tuệ Lâm, anh cứ tưởng em là người có chí làm nghiệp lớn, không ngờ em cũng nhát gan như vậy, chưa ra trận mà em đã muốn rút lui rồi à?”
Vương Thâm cười lạnh, tiếp tục quay sang nói với bà cụ: “Bà nội cứ yên tâm, Dr.Smith đã cân nhắc tình hình mới đưa ra kết luận, tỷ lệ thành công vụ đầu tư lần này của chúng ta là %, tuyệt đối không thể thất bại đâu ạ!”
Vương Thâm nói với vẻ tự tin ngập tràn, cứ như anh ta đã tính trước mọi việc, chiến thắng trong tầm tay đến nơi rồi vậy! Bà cụ cũng không do dự nữa, bà ta vỗ đùi, quả quyết nói: “Tốt, cứ quyết định vậy đi! Lập tức cho phòng tài chính tính toán, tìm công ty vay tiền thôi!”
Chương : Mấy người đúng là bệnh không nhẹ đâu
Công ty Vinh Đỉnh.
“Tổng giám đốc, tôi vừa nghe tin nhà họ Vương chuẩn bị thế chấp công ty Tư Vận và Tư Điềm!”
Trương Miêu chạy tới báo cáo với Giang Thần.
Hôm nay cô ta mặc bộ âu phục màu trắng tinh tế, tóc vấn cao, trông quyến rũ lạ thường.
Giang Thần nghe xong, anh đặt ly rượu vang xuống, nhíu mày nói: “Tên Vương Thâm này đúng là có vấn đề!”
Lúc biết Vương Thâm đề nghị dự án đầu tư triệu Giang Thần đã cảm thấy có gì đó bất thường, hỏi thăm một người bạn ở phố Wall, anh biết được dự án kia của tên Vương Thâm chính xác là một cái hố.
Nhưng anh không nhất thiết phải lật tẩy Vương Thâm, dù sao sống chết của nhà họ Vương không liên quan gì tới anh, đã vậy bà cụ còn trọng nam khinh nữ, Vương Tuệ Lâm sẽ không có cửa trở thành người thừa kế, vì thế nhà họ Vương có thành công hay thất bại đều không quá ảnh hưởng đến cô.
Chỉ có điều Tư Vận là do bác Vương dựng nên, mà bà xã anh cũng rất coi trọng công ty này, cho nên anh vẫn phải giữ lại thương hiệu cho nó, nghĩ vậy, Giang Thần nói với Trương Miêu: “Trích một khoản ra mua lại hai công ty của nhà họ Vương cho tôi!”
“Dạ vâng!”
Rengg! Trương Miêu vừa đi khỏi thì điện thoại anh reo lên.
“Alo? Anh đang ở đâu thế Giang Thần? Anh vẫn ở cục cảnh sát hả?”, giọng nói lo lắng của Vương Tuệ Lâm truyền tới.
Giang Thần mỉm cười, trả lời: “Cô chuẩn bị tới hốt tôi đấy à!”
Vương Tuệ Lâm có chút mất bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Nói nhảm! Đã là lúc nào rồi anh còn có tâm trạng đùa cợt, anh đánh hai người kia tàn phế rồi có biết không? Đây là tội hành hung người khác, không lẽ anh muốn ngồi tù thật hả?”
Giang Thần cười đáp: “Yên tâm đi, tôi không sao hết, không để cô thành quả phụ sống đâu!”
“Anh, anh mới là quả phụ sống! Anh thật sự không bị gì chứ?”
Vương Tuệ Lâm ngờ vực hỏi, không dám tin cho lắm, cô vừa nhận tin từ phía bệnh viện, Lưu Phong và Trần Chí Siêu đời còn lại phế rồi, bọn họ bị thương nặng như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Giang Thần.
Giang Thần nói đùa: “Thật sự không sao rồi, hai người đó tối qua uống say nên chơi bời quá tay ấy mà, thế giới của người có tiền chúng ta không hiểu nổi đâu, chắc cảm thấy chỗ đó hơi bị dư thừa nên tự cắt đi cũng nên!”
“Anh! Tốt thôi, tôi không nói chuyện này với anh nữa, à phải rồi, xe của tôi sửa xong rồi, nếu anh rảnh rỗi thì tới đại lý xe lấy giùm tôi!”
Giang Thần cười cười lắc đầu, anh có thể nhận ra bà xã bắt đầu quan tâm đến mình rồi.
Thu xếp việc ở công ty xong, Giang Thần đi thẳng tới đại lý xe, bởi vì phải lái BMW về nên anh không đem Rolls-Royce đi mà chỉ gọi xe.
Đại lý xe nằm ở ngoại ô phía Bắc Tây Thành, gọi xe sẽ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Một chiếc ô tô đỗ ngay cạnh Giang Thần lúc anh xuống xe.
Cửa xe mở ra, một cô gái trang điểm kỹ càng xuất hiện, cô ta mặc quần bó cùng với chiếc áo ôm cổ chữ V màu hồng, thân hình gợi cảm khỏi bàn.
Mùi hương nước hoa xộc thẳng vào mũi Giang Thần.
Hai người không hẹn cùng quay lại nhìn đối phương, ai dà, đúng là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại gặp Từ Duyệt! Cô ta hơi sững người, hiển nhiên cũng không ngờ sẽ chạm mặt Giang Thần ở đây.
“Đúng là xui xẻo, ra cửa không xem lịch, tự nhiên đụng phải con góc ghẻ!”
Từ Duyệt bóp bóp chiếc mũi dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cả mặt khinh thường hất hàm nói: “Anh tới đây làm gì vậy?”
“Việc của cô à?”, Giang Thần đương nhiên không muốn để ý cô ta, anh đi thẳng vào trong đại lý xe.
“Giang Thần, sao anh dám dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi? Anh chẳng qua là tên vô dụng nhà họ Vương mà thôi, mẹ vợ không coi anh ra gì, địa vị anh ở nhà họ Vương không bằng một con chó, thậm chí không xứng rửa chân cho Tuệ Lâm, tôi khuyên anh mau chóng ly hôn đi thôi, đừng làm lỡ một đời của cô ấy!”
Từ Duyệt ở phía sau lải nhải không ngừng, từ lần đầu gặp Giang Thần cô ta đã khinh anh ra mặt, hôm nay được dịp liền sỉ nhục anh một phen, hòng giúp bạn thân sớm thoát khỏi bể khổ.
Giang Thần quay lại, cau mày nói: “Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ cho cô nhỉ?”
“Ý anh là gì?”
Từ Duyệt ngẩn người, đột nhiên nhớ lại lần trước ở nhà thuốc Hà Thị, không lẽ chuyện ký kết đơn hàng thất bại của cô ta có liên quan tới Giang Thần?
Không, không thể nào! Anh ta chỉ là một tên phế vật mà thôi, đơn hàng có thành hay không chẳng liên quan tới anh ta.
Hơn nữa Triệu Quân đã nói hiện giờ Hà Thị đang mở rộng nhà đầu tư, tuần sau là sẽ giúp cô ta ký đơn hàng này, dặn cô ta chỉ cần đợi một chút. Một người cốt cán của nhà họ Hà sao có thể lừa cô ta?
Cho đến tận lúc này, Từ Duyệt vẫn không hề biết Triệu Quân đã bị nhà họ Hà đuổi cổ, chẳng qua anh ta muốn ngủ với cô ta thêm vài lần mà thôi!
Giang Thần không muốn giải thích thêm, cứ thế đi vào khu vực chăm sóc khách hàng.
Từ Duyệt bĩu môi, sau đó đi vào cùng, hôm nay cô ta cũng tới lấy xe BMW, có điều xe của cô ta là hãng Brilliance, giá chỉ tầm ngàn tệ.
Giám đốc Triệu Khải chỗ này là bạn học cô ta, vậy nên được giảm giá dịch vụ không ít.
Từ Duyệt gọi điện cho anh ta, một lát sau liền thấy Triệu Khải xuất hiện.
“Duyệt Duyệt, cậu tới rồi, ầy, người này là bạn trai cậu à?”, Triệu Khải âm thầm dò xét Giang Thần, anh với Từ Duyệt một trước một sau đi vào đây khiến Triệu Khải hiểu lầm quan hệ giữa hai người.
Hồi đi học Triệu Khải từng theo đuổi Từ Duyệt, mặc dù về sau hai người không thành đôi nhưng anh ta khó tránh khỏi việc xoi mói bạn trai của Từ Duyệt.
Chương : Gọi ba tiếng
Có điều anh ta cảm thấy rất thất vọng, tuy tên nhãi này có chút khí chất nhưng ăn mặc hơi giản dị, vừa nhìn đã biết không phải là người có tiền.
“Triệu Khải, cậu đừng hiểu lầm. Anh ta không phải là bạn trai tớ, mà là tên chồng vô dụng của cô bạn thân tớ mà thôi. Mấy ngày trước xe của cậu ấy bị hỏng nên đem tới đây sửa, tớ chắc là anh ta tới để lấy xe!”
Từ Duyệt vội giải thích, sợ Triệu Khải hiểu lầm gì đó.
“À, à, thì ra là vậy. Đi thôi, tớ đưa mọi người đi lấy xe!”, Triệu Khải vui vẻ dẫn hai người đi lấy xe.
Xe của Từ Duyệt vẫn đang trong quá trình vận hành thử lần cuối. Triệu Khải nói lát nữa mới có. Còn chiếc BMW X của Vương Tuệ Lâm đã sửa xong, lúc Giang Thần đi lấy xe, Từ Duyệt đột nhiên gọi Triệu Khải sang một bên.
“Triệu Khải, tớ và tên này có chút xích mích, cậu có thể giúp tớ trút giận một phen không?”
Đôi mắt của Từ Duyệt chợt lóe lên nhìn về phía Giang Thần, cô ta càng ngày càng thấy chướng mắt với tên chồng vô dụng này của cô bạn thân. Hơn nữa, mỗi lần gặp tên này là không có chuyện gì tốt đẹp cả. Từ Duyệt không kìm được rất muốn được trút giận.
“Được thôi! Cậu nói đi, muốn như thế nào. Triệu Khải tớ rất có tiếng nói trong đại lý xe này!”, anh ta vô cùng tự tin nói.
“Không phải anh ta muốn lấy xe sao? Đợi chút nữa thanh toán tiền, cậu cứ đòi nhiều một chút, tớ muốn xem làm sao anh ta lái xe đi đây?”
Từ Duyệt cười nhạt một cái, nói ra suy nghĩ của mình, thật ra lúc nãy cô ta đang tính toán chuyện này, nghĩ tới cảnh Giang Thần sẽ bám víu cầu xin mình, cảm giác đó thật bần tiện và sảng khoái biết bao.
Ở bên kia, sau khi Giang Thần lấy xe thì lái tới chỗ thanh toán.
“Chào anh, tổng chi phí sửa chữa và bảo dưỡng của anh là ..!”, cô nhân viên hỗ trợ sau bán hàng cười nói.
Giang Thần chợt ngây người ra.
Chiếc xe BMW có giá bao nhiêu?
Mà sửa xe mất hơn một triệu?
Cửa hàng các người cắt cổ à?
“Cô chắc chứ?”
Giang Thần không khỏi chau mày. Anh không thiếu tiền, nhưng cũng không thể vung tiền như cỏ rác.
Cảm thấy chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quặc.
“Thưa anh, tôi chắc chắn ạ. Đây là hoá đơn chính tay quản lý chúng tôi in ra. Nếu có nghi ngờ gì thì anh có thể tới cửa hàng tìm anh ấy ạ!”
Cô nhân viên hỗ trợ sau bán hàng tiếp tục tươi cười. Tuy cô ta cũng không rõ chuyện này là thế nào. Nhưng đây là do quản lý sắp xếp, cô ta cũng làm theo lệnh mà thôi.
Giang Thần gật đầu, trực tiếp xuống xe lấy hoá đơn đi vào cửa hàng.
Lúc này Triệu Khải và Từ Duyệt đang ngồi trên ghế sofa, uống cà phê một cách ung dung, ngắm những mẫu xe mới ra mắt trên thị trường, chuyện trò với nhau rất vui vẻ.
Giang Thần ném thẳng tờ hoá đơn lên bàn.
“Tổng giám đốc Triệu, mong anh giải thích một chút, tại sao phí sửa chữa của tôi lại cao như vậy?”
Hai người họ chợt liếc mắt nhìn nhau.
“À, dù sao chúng tôi cũng là cửa hàng BMW s, các linh kiện thay thế đều là hàng chính hãng của Đức sản xuất. Giá cả này cũng trong mức hợp lý, nếu không hài lòng thì anh có thể đến cục công thương kiện chúng tôi!”
Vẻ mặt của Triệu Khải giễu cợt nói.
Cửa hàng đại lý xe BMW s vốn đã có tiếng với chính sách hậu mãi đắt đỏ. Hơn nữa ông chủ của họ đã lo xong người trong cục từ lâu rồi, dĩ nhiên cũng không sợ Giang Thần gây chuyện.
“Một triệu rất đắt sao?
Chừng đó có là gì với Tuệ Lâm đâu chứ?
Ừm, cũng phải, người vô dụng như anh, e là không lấy đâu ra được số tiền như vậy!”
Từ Duyệt cười nhạt một tiếng, sau đó tỏ ra khinh bỉ nói tiếp: “Nhưng mà, đôi lúc làm việc cũng phải xem xét mặt tình cảm, nể mặt tôi, Triệu Khải có thể sẽ để cho anh giá mềm hơn một chút.
Như vậy đi, tôi cho anh cơ hội. Bây giờ quỳ xuống gọi tôi ba tiếng “mẹ”, tôi sẽ nói Triệu Khải cho anh giá ưu đãi, anh cảm thấy sao?”
“Anh nghèo như thế thì một triệu này chắc phải là một con số thiên văn với anh nhỉ?
Chỉ cần anh làm theo lời Từ Duyệt nói, tôi có thể giảm cho anh ., anh cảm thấy sao?”
Triệu Khải cũng rất phối hợp cùng hùa theo giễu cợt anh.
“Nào! Mau quỳ đi, quỳ một cái thì kiếm được ., anh còn chần chờ gì nữa?”
Từ Duyệt cười mỉa, đồng thời chỉnh điện thoại sang chế độ chụp ảnh, chút nữa gửi cho cô bạn thân Vương Tuệ Lâm xem, để cô nhìn thấy tên chồng mình thấp kém chẵng khác gì một con chó, khuyên cô nhanh chóng ly hôn.
Trên mặt Giang Thần không lộ ra biểu cảm gì, mãi tới lúc này, anh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bệnh của hai người quả không hề nhẹ!”
“Tên nhãi ranh, anh nói ai có bệnh vậy hả?”
Nụ cười trên mặt của Triệu Khải chợt tắt đi.
Anh ta nghe Từ Duyệt nói, tên nhãi này chính là một tên vô dụng, gần như là tên ở rể.
Lại dám thách thức mình ư?
“Tôi cho anh cơ hội, thu phí theo giá thông thường. Bằng không, tôi gặp phải cửa hàng nào làm ăn gian dối thì chỉ có một cách giải quyết đó là đập nát!”
Giang Thần lãnh đạm nói, đồng thời chậm rãi rút điện thoại ra.
Anh không hề nói đùa, trước đó, lúc ở nhà tắm Tây Cảnh, ông chủ thu thêm tiền của anh, anh liền cho người đến dùng pháo nổ tung nhà tắm, xây dựng nhà vệ sinh công cộng.
“Haha?”
Còn muốn tìm người đến?
Đập nát cửa hàng của tôi sao?
Được lắm, tôi xem anh có thể tìm được ai đây?
Tôi không tin cả cái Tây Thành này, còn có người dám động vào cửa hàng của tôi! Thằng đần!”
Triệu Khải tỏ ra khinh thường.
Phải biết, ông chủ của cửa hàng s này cũng là một nhân vật tầm cỡ, anh ta không tin Giang Thần dám tìm người đến.
Nhưng vì để bảo đảm an toàn, Triệu Khải vẫn gọi cho một người bạn của anh ta.
“Alo?
Anh Kê, có người đang gây chuyện trong cửa hàng của tôi, anh có thể qua đây được không? Được, được!”
“Tên nhãi, có bản lĩnh thì gọi người đi, xem chúng ta ai hơn ai đây!”
Cúp điện thoại, vẻ mặt của Triệu Khải lộ rõ vẻ khiêu khích.