Chiến Thần Điện Hạ

chương 71-80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Đập nát hết cho tôi!

Giang Thần thấy đối phương đã gọi người đến. Vào lúc này, anh lại đặt điện thoại xuống, vì lúc nãy đối phương gọi điện, anh đều nghe thấy cả.

Người mà đối phương tìm là anh Kê: “Triệu Khải, không ngờ anh cũng biết anh Kê Tây Thành?

Chính là anh Kê, cấp dưới của ông Tư, một ông lớn ở Tây Thành?”

Đôi mắt của Từ Duyệt sáng rực lên, rõ ràng là cô ta cũng nghe qua nhân vật có biệt danh anh Kê này.

Triệu Khải tỏ ra đắc ý và nói: “Tôi đã quen biết với anh Kê từ lâu rồi, tối qua còn cùng nhau uống rượu!”

“Haha, Giang Thần, anh nghe rồi đó. Anh Kê sắp tới đây, lần này anh chết chắc!”

Từ Duyệt cười lớn, bèn lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ anh quỳ xuống gọi tôi một tiếng “mẹ”, tôi có thể thay anh cầu xin với Triệu Khải. Anh cảm thấy thế nào?”

“Bệnh của cô quả thật không nhẹ!”

Giang Thần lắc đầu, vẻ mặt lộ ra sự thương hại.

“Được, tôi muốn xem thử xương của anh có thể cứng tới lúc nào!”

Từ Duyệt cười lạnh một tiếng nói.

Một lúc sau, có vài chiếc xe van đậu bên ngoài cửa hàng, một gã to lớn đầu trọc có hình xăm mang theo đám người ra khỏi xe và đi thẳng vào cửa hàng.

“Anh Kê! Anh tới rồi à!”

Triệu Khải cười haha, cong mông chạy ra đón tiếp.

Anh Kê không nói nhiều, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn nói: “Được rồi, nói đi, ai đang gây chuyện với cậu?”

“Chính là trong này! Tên đó @%, còn muốn gọi điện tìm người tới đập cửa hàng của chúng tôi!”

Triệu Khải chỉ vào phía trong rồi lớn tiếng nói.

Anh Kê gật đầu. Gã ta muốn xem thử ai mà gan lớn đến thế, lại muốn đập phá cửa hàng s?

Còn Giang Thần đang ở bên trong được cách bởi một lớp kính, đúng lúc thấy người đi tới, quả nhiên là anh Kê, khoé miệng khẽ cong lên.

“Haha, Giang Thần, lúc này chắc anh cũng biết sợ rồi nhỉ? Còn không mau quỳ xuống gọi “mẹ” đi!”

Từ Duyệt cho rằng Giang Thần là bị dọa cho ngơ người ra, cô ta ngồi bên cạnh cười một cách đắc chí.

Phải biết, đó là anh Kê đấy! Khắp Tây Thành trừ ông Tư ra, e là chỉ có anh Kê là giỏi nhất! Còn ông Tư lại là ai chứ?

Đó là ông lớn của Tây Thành! Giang Thần này chết chắc rồi! Mà lúc này, anh Kê và Triệu Khải hùng hùng hổ hổ dẫn người xông thẳng vào trong cửa hàng.

“Ai? Là ai nói muốn đập cửa hàng s, đứng ra tao xem thử! Ai dám ra vẻ hống hách ở đây?”

Sau khi anh Kê đi vào trong thì bắt đầu to tiếng hét lên.

“Anh Kê, chính là anh ta!”

Từ Duyệt chỉ vào Giang Thần rồi to tiếng nói.

Anh Kê sững sờ vài giây, đảo mắt nhìn thân hình của Từ Duyệt cảm thấy rất phấn khích, lúc này gã ta mới thong dong chuyển ánh mắt về phía Giang Thần, gã ta lập tức cứng đờ ra.

“Cậu, cậu nói người muốn đập cửa hàng, chính là anh ta?”

Anh Kê đơ ra, nói lắp hỏi lại Triệu Khải.

“Đúng vậy, anh Kê, chính là cái tên ra vẻ ngầu này đây, còn muốn đập nát cửa hàng của chúng tôi!”,

Bốp!

“Bà mẹ nó, nói ai làm ra vẻ ngầu chứ!”

Anh Kê hung hăng tát vào mặt của Triệu Khải, cái tát làm cho anh ta lảo đảo.

“Anh Kê, sao anh lại đánh tôi?”

Triệu Khải che mặt, mơ hồ không hiểu.

Từ Duyệt cũng ngơ ngác, có chút không hiểu, anh Kê tới mà không xử lý Giang Thần, ngược lại còn tát Triệu Khải là sao?

Lúc này anh Kê vội đi tới, cung kính cúi người hành lễ với Giang Thần: “Anh Giang, tôi không biết là anh, sớm biết thì có đánh chết tôi cũng không dám tới rồi!”

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Khải và Từ Duyệt hoàn toàn há hốc mồm.

Đường đường là anh Kê lại đi hành lễ với một tên vô dụng?

Còn gọi Giang Thần là anh Giang?

Chuyện này là sao vậy?

“Anh Kê, anh có phải nhận nhầm người không. Tôi nghe nói anh ta chính là con rể vô dụng của nhà họ Vương mà!”

Triệu Khải khó hiểu chỉ về phía Giang Thần nói.

Anh Kê nhếch mày lên, lại giáng thêm cho anh ta một bạt tai: “Bà mẹ nó, còn dám nói, mở to đôi mắt chó của mày ra mà nhìn người trước mắt chính là...”

“Được rồi!”, Giang Thần xua xua tay, dùng ánh mắt ngăn anh Kê nói tiếp.

Anh Kê vội quay sang cười nói: “Anh Giang, chuyện ngày hôm nay chỉ là nhầm lẫn thôi, anh nói xem phải giải quyết thế nào, lão Kê tôi chắc chắn không làm qua loa!”

Theo quy tắc, sai rồi thì phải nhận lỗi, hứng đòn cũng phải chịu.

Hôm qua Giang Thần rộng lượng, tha cho gã ta, nhưng về phía Triệu Tư Phong thì lại chưa cho qua chuyện này.

Anh Tư nói rồi, nhất định phải tìm cơ hội bù đắp cho anh Giang, bằng không cả đời này đừng hòng làm anh em với anh ấy.

“Còn chuyện tối qua, hy vọng anh Giang có thể cho tôi cơ hội được biểu hiện!”

Anh Kê vội vàng cầu xin.

“Muốn có cơ hội sao?”

Giang Thần gật đầu, bèn nhìn xung quanh cửa hàng s rồi nói: “Đập nát hết cho tôi!”

Võ quýt giày có móng tay nhọn.

Tối qua lúc rời khỏi nhà máy chế biến, anh Kê đã rất muốn tìm được cơ hội bù đắp, nhưng anh thật sự không cần đến đám người này cho những việc tầm thường trong khả năng của mình, bây giờ đúng lúc lại dùng tới rồi.

Anh Kê ngơ ngác một lúc, nhưng cũng không nói gì, gã ta xua xua tay, một đám đàn em lập tức cầm cây gậy bóng chày, khúc gỗ tiến lên bắt đầu đập phá.

Lúc này Triệu Khải mới chết lặng, vội chạy sang: “Anh Kê, anh có phải điên rồi không! Anh lại nghe theo tên nhãi này, đập phá cửa hàng của chúng tôi?”

“Cút đi cho tao! Đập nát cửa hàng của mày thì sao, anh Giang muốn đập cửa hàng của mày là nể mặt mày lắm rồi. Ai bảo mày có mắt không tròng, ngay cả anh Giang đây cũng dám chọc vào!”

Anh Kê trực tiếp đá Triệu Khải sang một bên, ra lệnh cho đàn em tiếp tục đập phá.

Triệu Khải gần như phát khóc, vốn dĩ tìm anh Kê tới bảo kê cho cửa hàng, kết quả không ngờ lại đập phá nó! Tên nhãi này rốt cuộc có lai lịch gì chứ?

Chương : Thuận nước đẩy thuyền

Từ Duyệt cũng không hiểu được tình hình. Cô ta biết rất rõ về nội tình của Giang Thần, chẳng qua là một tên lính mà thôi, vừa về chưa bao lâu, sao có thể kết giao được với một đại ca như anh Kê chứ?

Toang! Một tên đàn em liền đập một chiếc bình hoa rớt xuống sàn vỡ thành nhiều mảnh, các mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.

Các nhân viên và khách hàng xem xe trong cửa hàng đều không kìm được mà hét toáng lên, hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.

“Điên rồi điên rồi! Họ thật sự điên rồi!”

Triệu Khải không nhịn được gào to lên, đồ trang trí, còn có xe đời mới trong cửa hàng cộng lại ít nhất cũng trên mười triệu, hỏng hết thế này thì làm sao anh ta ăn nói với ông chủ được?

“Anh Kê, anh quên ông chủ chúng tôi là ai sao?

Ông chủ chúng tôi là Lý Minh Viễn! Lẽ nào anh không nể mặt ông chủ của chúng tôi hay sao?”

Triệu Khải hét lớn.

Nghe câu này, anh Kê đơ ra, đám đàn em cũng lần lượt dừng lại.

Lúc này anh Kê mới nhớ ra.

Ông chủ lớn của cửa hàng này.

Lý Minh Viễn! Lý Minh Viễn là đại phú hào của Vân Hải, tuy không bằng Hà Phù Sinh, nhưng thực lực chắc chắn không thể coi thường! Hơn nữa, dưới tay của Lý Minh Viễn có vô số tài sản, ngoài mặt là nhà doanh nghiệp của Vân Hải, nhưng thật ra năm đó cũng lại là một đại ca rất có máu mặt, tuy sớm đã gác kiếm, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, không phải người mà gã ta có thể động vào được.

E là ngay cả Lôi Hồng cũng phải kiêng nể vài phần! “Anh Giang, chuyện này”, anh Kê hơi do dự, dù gì trước mặt nhân vật như vậy, gã ta cũng chỉ là một tên tép riu, vốn không đáng nhắc tới.

Cho là Giang Thần không hề quan tâm đến, nhưng việc đắc tội với Lý Minh Viễn, gã ta thật sự không gánh nổi hậu quả.

“Không sao, cậu cứ việc đập đi! Có chuyện gì tôi gánh!”

Giang Thần nói tiếp, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Rõ! Còn ngây ra đó làm gì, mau đập hết cho ông!”

Anh Kê hét lớn, đám đàn em vội vung mạnh tay, tiếp tục đập phá.

Mặc dù Lý Minh Viễn lợi hại, nhưng so với anh Giang thì còn kém xa! Triệu Khải chỉ biết trơ mắt ra nhìn, ông chủ của mình ở Vân Hải có tiếng tăm ra sao, anh ta biết rõ mồn một, còn tưởng sau khi nói tên ông chủ ra, anh Kê chắc chắn sẽ biết sợ mà dừng tay lại.

Nhưng không ngờ đối phương lại không hề quan tâm, chỉ vì một câu nói của Giang Thần thôi mà lại tiếp tục đập phá không chút nể nang! Tình huống này là sao đây chứ?

Lẽ nào thân phận của Giang Thần còn lợi hại hơn cả ông chủ của mình sao?

Nhưng Từ Duyệt đã nói, tên nhãi ranh này chỉ tên vô dụng mà!

“Giang Thần, quả nhiên anh không phải đồ tốt lành gì, lại cấu kết với người của xã hội đen. Bây giờ tôi sẽ ghi hình lại, lập tức báo cảnh sát, bắt anh vào tù!”

Từ Duyệt núp sang một bên thật xa, cả người không ngừng run rẩy, vừa quay video, vừa lấy điện thoại khác ra gọi ! Cô ta không tin, hôm nay không trị được tên vô dụng này! Mà ngay lúc này, Giang Thần cũng gọi điện cho Trương Miêu.

“Trong vòng hai mươi phút nữa, tôi muốn mua lại cửa hàng s của Bắc Thành!”

“Dạ được, thưa tổng giám đốc!”

“Haha! Đồ ảo tưởng sức mạnh, anh còn muốn mua cửa hàng s sao?”

Triệu Khải chợt cười khẩy lên, chỉ tay về phía Giang Thần, nhìn anh như thể tên điên đần độn.

“Anh biết cửa hàng xe BMW s này đáng giá bao nhiêu không?”

Chưa kể tới cửa hàng này, xe hơi, đại lý của BMW đã có giá hai mươi triệu! Anh còn dám nói muốn mua cửa hàng s sao?

Nếu anh có thể mua nổi nó, mẹ nó, tôi đây sẽ cởi truồng chạy quanh!”

Không ít nhân viên và khách hàng xung quanh cũng bắt đầu cười rộ lên.

Trong mắt của bọn họ, đám người Giang Thần và anh Kê đều là những tên du côn vô lại không đáng nhắc tới.

Đây là xã hội pháp trị! Muốn đập đồ lung tung mà được sao?

Đập rồi thì phải đền tiền!

“Cút cái mặt chó mày đi! Anh Giang là người mà mày có thể tùy tiện mắng chửi sao?”

Anh Kê thẳng chân đạp Triệu Khải một cái, văng ra nằm dài ra đất.

Triệu Khải ôm bụng, cười mỉa nói: “Được! Các người được lắm, chờ cảnh sát tới, xem các người còn nói thế nào được! Tôi muốn các người đền tiền, đền không được thì đi ngồi tù hết đi. Chắc chắn các người sẽ không có được kết cục tốt đâu!”

Ở đầu bên kia.

Trương Miêu nhận được thông báo, trực tiếp đi tìm Lý Minh Viễn.

Lý Minh Viễn rất bận, nhưng Trương Miêu từng là cánh tay đắc lực bên cạnh Hà Phù Sinh, ông ta có ấn tượng rất sâu sắc về người phụ nữ thông minh tháo vát này, có bận mấy cũng phải gặp.

“Ông Lý, chúng ta đi thẳng vấn đề nhé. Tổng giám đốc Giang của chúng tôi muốn mua lại cửa hàng BMW s do ông đứng tên, tất cả các đại lý cửa hàng dưới quyền của ông!”

“Tổng giám đốc Giang của các người?”

Lý Minh Viễn sững sờ, Hà Phù Sinh tặng công ty đầu tư Vinh Đỉnh cho người khác, chuyện này ông ta biết.

Công ty đầu tư Vinh Đỉnh từng là một trong sản nghiệp cốt lõi của nhà họ Hà, có thể để ông cụ Hà dâng tặng công ty, người này chắc chắn có quan hệ rất mật thiết với nhà họ Hà! Nhân vật như vậy, ông ta nào dám đắc tội.

“Thôi được. Nếu tổng giám đốc Giang nhìn trúng cửa hàng s của tôi, vậy tôi nhường cho tổng giám đốc Giang vậy, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý mang hợp đồng qua cho tổng giám đốc của cô!”

Lý Minh Viễn nói.

“Thật ngại quá ông Lý, tổng giám đốc của chúng tôi khá gấp, e là bây giờ ông phải đưa hợp đồng qua ngay ạ!”

Trương Miêu tỏ ra nghiêm túc nói.

Lý Minh Viễn ngơ ngác, biết chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi nên vội gật đầu: “Được được, vậy bây giờ tôi lập tức đi qua!”

“Vậy thì cảm ơn anh Lý!”

Trương Miêu cười híp mắt, nói.

Lý Minh Viễn xua xua tay: “Không có gì. Lý Minh Viễn tôi có ngày hôm nay, cũng may năm đó có ông cụ Hà bồi dưỡng, nếu tổng giám đốc Giang cần thì Lý Minh Viễn tôi cũng chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi!"

Chương : Tất cả đều phải xem tâm trạng của anh Giang

Tại showroom hãng xe BMW.

Lúc này đám người anh Kê đã dừng tay lại rồi, dù sao vừa nãy cậu chủ cũng đã gọi điện thoại tới nói muốn mua lại đại lý xe này cho nên đồ của mình tất nhiên không thể tiếp tục đập nữa.

Tuy nhiên biển hiệu của đại lý thì vẫn bị đập phá không hề nhẹ, hai chiếc BMW series cũng bị hư hỏng theo, Từ Duyệt đã quay clip lại đám 'côn đồ' này rồi.

Lúc này anh Kê đi tới, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Từ Duyệt.

"Trả lại cho tôi! Đám lưu manh các người, đồ tội phạm".

Bốp!

"Con đàn bà thối tha, câm miệng lại cho tao!"

Anh Kê giáng một cái tát lên mặt Từ Duyệt.

Ò e ò e! Lúc này bên ngoài đột nhiên có hai chiếc xe cảnh sát đến.

Một nữ cảnh sát tóc ngắn trông có vẻ già dặn kinh nghiệm dẫn theo người đi vào trong, ánh mắt sắc bén quét một lượt, uy nghiêm hỏi: "Ai báo cảnh sát?"

"Đồng chí cảnh sát, là tôi, là tôi báo án!"

Từ Duyệt vội vàng chạy tới, điên cuồng chỉ vào đám người Giang Thần nói: "Đám người này hành hung người, còn đập phá đại lý xe, cô phải bắt họ lại ngay đi!"

Lâm Tiểu Nhiễm nhìn qua, vừa hay thấy một gương mặt quen thuộc, sắc mặt đột nhiên trở nên thú vị, nói: "Được lắm, lại là anh à Giang Thần, lần này cuối cùng cũng phạm phải tội mà rơi vào tay tôi rồi!"

Sắc mặt Lâm Tiểu Nhiễm nghiêm túc đi về phía Giang Thần, lạnh nhạt nói: "Giang Thần, anh ngang nhiên đập phá tài sản của người khác, anh còn gì muốn nói không?”

"Dù thân phận của anh đặc biệt thì cũng không nên hết lần này đến lần khác coi thường pháp luật chứ!"

"Đưa tay ra đây!"

Còn chưa đợi cho Giang Thần lên tiếng, Lâm Tiểu Nhiễm đã lấy chiếc còng tay từ bên hông ra, chân mày dựng thẳng, lạnh lùng quát.

"Chưa làm rõ tình hình mà cô đã định bắt tôi rồi sao?"

Giang Thần nhíu mày, cô con gái của cấp dưới của anh này tính tình thì thẳng thắn cương trực đấy, chỉ có điều làm việc hơi qua loa.

"Đồng chí cảnh sát, những thứ này đều do tay họ Giang này cho người đập phá, trong điện thoại của tôi có quay lại rồi, điện thoại ở trong tay anh ta, không tin cô cứ xem đi!"

Từ Duyệt vội vàng chạy tới, chỉ vào anh Kê kêu ầm lên.

"Giao điện thoại ra đây cho tôi!"

Lâm Tiểu Nhiễm đi tới, giật lấy điện thoại trong tay anh Kê, mở ra xem, thân hình mềm mại không nhịn được mà run lên.

"Đúng là tồi tệ! Quả thật quá xấu xa tồi tệ rồi!"

Lâm Tiểu Nhiễm nhíu mày, lập tức chìa điện thoại ra trước mặt Giang Thần, lớn giọng nói: "Rõ như ban ngày, ngang nhiên đập phá cửa hàng của người ta, thế này anh còn nói gì được nữa!"

Đoạn ghi hình đã cho thấy rất rõ ràng rồi, Giang Thần là chủ mưu, những người khác đều là tòng phạm, mấy người này đừng mong có thể chạy được! Lâm Tiểu Nhiễm vẫy tay, hạ lệnh nói: "Bắt mấy người này lại cho tôi!"

"Khoan đã!"

Cuối cùng Giang Thần cũng lên tiếng, chỉ xung quanh rồi nói với Lâm Tiểu Nhiễm: "Tôi đập đồ của tôi trong cửa hàng của tôi, xin hỏi như vậy là phạm pháp sao?"

Lâm Tiểu Nhiễm hơi sững sờ, rồi ngay lập tức khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, quát: "Giang Thần, anh nói lung tung cái gì vậy, anh tưởng mình là ai, anh nói cửa hàng là của anh thì là của anh sao?”

“Tôi nói cho anh biết, cưỡng ép cướp đoạt là tội nặng thêm một bậc! Tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoãn ngoãn nhận tội! Bằng không tới cuối cùng chúng ta ai cũng rất khó coi!"

Kiêng dè với thân phận của Giang Thần, Lâm Tiểu Nhiễm không dám quá cứng rắn, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta sẽ tin những lời nói với vẩn của Giang Thần, nếu như đối phương phạm tội thì nhất định cô ta sẽ bắt anh về cục cảnh sát.

"Tôi thật sự không nói bừa, tôi vừa mua lại cửa hàng này rồi!"

Giang Thần nhíu mày mở miệng nói.

"Ha ha! Còn ở đây chém gió nữa à!"

Triệu Khải ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói: "Này, đến lúc nào rồi, giả vờ có tác dụng sao?"

"Cho rằng chém gió một chút thì cảnh sát sẽ không bắt anh à?"

Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Truyện Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu Nam chính: Tô Dĩ Thần Nữ chính: Đường Thiên Tuyết Sau một tai nạn xe, Đường Thiên Tuyết bắt buộc phải lấy Tô Dĩ Thần để trả giá cho những gì cô gây ra với anh. Nhưng không ai biết được, cô chỉ một kẻ thế thân. Hai năm cưới Tô Dĩ Thần, sống thay cuộc sống của...

vietwriter.vn

“Lúc nãy còn hung hăng đập phá lắm mà, vừa thấy cảnh sát là lại ngoan như con cún con, tôi nói anh đó, ha ha, anh đúng là biết tấu hài thật!"

Từ Duyệt cũng cười đến nỗi không đứng thẳng lên được, chỉ vào Giang Thần, lớn giọng nói: "Giang Thần, anh bảo tôi phải nói anh thế nào mới được đây, anh quả thật là đã làm mất sạch thể diện của Tuệ Lâm rồi! Cho rằng quen biết với một đám lưu manh côn đồ là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Nói cho cùng, anh cũng chỉ là một tên vô dụng! So với doanh nghiệp lớn như của tổng giám đốc Lý thì anh mãi mãi chỉ là một tên cặn bã của xã hội không bao giờ ngóc đầu lên được, rác rưởi!"

Két két ! Đúng lúc này, một chiếc xe Bentley đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, một người đàn ông trung nhiên dáng người cao ráo, diện mạo uy nghiêm dẫn theo trợ lý đi vào cửa hàng.

"Tổng...tổng giám đốc Lý, sao ông lại đến đây ạ?"

Triệu Khải lập tức không cười nữa, Lý Minh Viễn là ông chủ của anh ta! Cửa hàng chi nhánh này chẳng qua chỉ là một mối làm ăn nhỏ của Lý Minh Viễn mà thôi. Bên trên anh ta còn có giám đốc tổng chi nhánh nữa, bình thường ngay đến tư cách để nói chuyện với Lý Minh Viễn anh ta cũng không có.

Không ngờ hôm nay Lý Minh Viễn lại đích thân đến chi nhánh Bắc Thành! Lý Minh Viễn không thèm để ý đến Triệu Khải, mà trực tiếp đi thẳng tới phía Giang Thần, đồng thời cười ha ha chủ động đưa tay phải ra, nói: "Cậu Giang, nghe danh đã lâu! Tôi là Lý Minh Viễn, cậu muốn bàn chuyện hợp tác thì tới công ty của tôi là được rồi, việc gì phải đích thân đến Bắc Thành này chứ!"

"Chào ông, tổng giám đốc Lý!"

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Giang Thần vẫn gật đầu chào hỏi.

Cảnh tượng hai người bắt tay nhau, dường như ống kính của máy quay nháy mắt cũng kêu lên tanh tách.

Tất cả mọi người đều chấn động, không biết đây là tình huống gì?

Chương : Hóa đơn sửa xe

Sau khi Lý Minh Viễn tới thì chẳng những không đứng ra hỏi tội mà còn chạy đến chủ động bắt tay với Giang Thần?

“Tổng giám đốc Lý, ông có nhầm lẫn gì không? Người này vừa mới đập cửa hàng của ông đấy! Thế mà ông còn bắt tay với anh ta ư?”

Lâm Tiểu Nhiễm đứng bên cạnh thấy ngứa mắt nên đột ngột lên tiếng nhắc nhở.

“Cô cảnh sát này, tôi nghĩ cô hiểu lầm gì đó rồi, cửa hàng này đã được cậu Giang mua lại rồi, bây giờ đã không còn thuộc về tôi nữa!”

Lý Minh Viễn vẫy tay, trợ lý bên cạnh lập tức cầm hợp đồng đi tới.

Lý Minh Viễn cầm hợp đồng, cười hì hì đưa cho Giang Thần: “Cậu Giang, đây là hợp đồng, chỉ cần cậu ký vào đây thì tất cả những cửa hàng S của BMW sẽ thuộc về cậu!”

Hưm! Mọi người rít lấy khí lạnh.

Tất cả các cửa hàng S của BMW ư?

Đó là bao nhiêu tài sản?

Chắc cũng phải hơn trăm triệu nhỉ?

Lý Minh Viễn lại bán hết như thế ư?

Cái tên này cũng nuốt trôi luôn hả?

“Ồ?”

“Trên đó không có viết giá tiền ư?”

“Ông tặng không bản hợp đồng này đấy hả?”

Giang Thần mở hợp đồng ra, bất giác nhíu mày.

“Đúng vậy! Cũng chỉ là mấy cửa hàng S thôi chứ gì đâu, xem như quà làm quen kết bạn với cậu vậy!”

Lý Minh Viễn cười to nói, khi ông ta đến đã nói chuyện điện thoại với ông Hà nên biết được khả năng của Giang Thần đến đâu.

Giá trị con người ông ta đến lên vài trăm triệu, lấy ra một trăm triệu cho anh để làm quen kết bạn cũng là một vụ trao đổi có lời.

“Thế thì không được, mua bán không có làm thế này được! Bạn bè cũng không làm quen với nhau như thế, lát nữa tôi sẽ bảo Trương Miêu chuyển tiền sang cho ông!” Giang Thần kiên trì nói.

Lý Minh Viễn sững sờ, rồi gật đầu nói: “Thế thì nghe cậu vậy!”

“Tổng giám đốc Lý, có phải anh ta uy hiếp ông không?”

Rốt cuộc Lâm Tiểu Nhiễm cũng không thể nhịn được nữa, cô ta ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người với vẻ mặt không cam tâm, nói với Lý Minh Viễn: “Tổng giám đốc Lý, ông không cần phải sợ, cảnh sát chúng tôi có thể ra mặt thay ông, ông không cần phải cúi đầu trước thế lực tà ác!”

Lý Minh Viễn ngẩn ngơ, lắc đầu: “Cô gái à, cô đang nói cái gì thế?”

“Với địa vị của tôi ở Vân Hải này thì làm gì có ai ức hiếp được? Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu Giang đây mà thôi!”

Với người như Lý Minh Viễn, các mối quan hệ còn quan trọng hơn cả tiền tài, thế nhưng cô cảnh sát này trông có vẻ còn non lắm nên ông ta cũng không so đo làm gì.

“Tổng giám đốc Lý, ông không cần phải nói dối, anh ta chỉ là một kẻ đi lính thì lấy đâu ra nhiều tiền để mua công ty của ông như thế, chắc chắn anh ta đã dùng thủ đoạn để ép buộc ông rồi đúng không?”

“Ông phải tin tưởng vào pháp luật và quốc gia, pháp luật không phải là thứ công cụ những kẻ này được phép giẫm đạp, nếu ông có chuyện gì khó xử thì chúng tôi nhất định sẽ lên tiếng thay ông!”

Lâm Tiểu Nhiễm cực kì nghiêm túc, lớn tiếng nói.

“Tôi bảo này cô gái, tôi thấy cô còn trẻ như thế mà sao lại nhìn đời bằng đôi mắt tăm tối vậy nhỉ?”

Lý Minh Viễn hơi mất kiên nhẫn, chỉ vào Giang Thần nói: “Giá trị con người cậu Giang đây lên đến cả tỷ đồng, cậu ấy cần gì phải uy hiếp tôi để mua cái cửa hàng S này?”

Giá trị con người hơn một tỷ ư?

Nghe thế, mọi người lập tức hoảng hốt! Nhất là Triệu Khải, anh ta trực tiếp ngã ngồi xuống đất, sợ đến nỗi nước tiểu thấm ướt mông.

Từ Duyệt cũng trợn tròn mắt nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi.

Không thể nào! Chắc chắn là không thể! Giang Thần chính là thằng chồng vô dụng của bạn thân cô ta, làm sao có giá trị con người cao hơn một tỷ được?

Nhưng người nói những lời đó chính là Lý Minh Viễn! Người ta là ông chủ lớn thì làm sao nói dối được.

Từ Duyệt cắn môi, mặt mũi nhăn nhó như thể vừa ăn phải ruồi bọ.

Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao thằng chồng vô dụng của bạn mình lại trở thành ông chủ lớn đứng ngang hàng với Lý Minh Viễn!

“Cậu Giang, nếu đã ký hợp đồng xong rồi thì liệu cậu có thời gian cùng tôi ăn bữa cơm rau dưa không?”, Lý Minh Viễn cười nói, tất nhiên ông ta hẹn Giang Thần ăn cơm là để làm quen nói chuyện nhiều hơn.

“Ừm, chiều nay đi!”

Giang Thần nói, trước mặt anh còn chút chuyện cần giải quyết.

“Được được, thế tôi đi trước, chiều nay tôi gọi lại cậu sau!”

Lý Minh Viễn gật đầu, cười hớ hớ đi ra ngoài.

“Tổng giám đốc Lý, ông đi rồi thì nhân viên chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

Triệu Khải vội vàng chạy tới hỏi.

Lý Minh Viễn chợt sững sờ rồi nói: “Nếu cửa hàng đã được sang nhượng cho người khác thì tôi không còn là ông chủ của các người nữa, còn các người đi hay ở lại thì phải xem tâm trạng của cậu Giang rồi! Cậu Giang, tôi đi trước nhé!”

Giang Thần mỉm cười, gật đầu.

Khoảnh khắc đó, Lâm Tiểu Nhiễm cũng im lặng không nói thêm gì nữa. Suy cho cùng thì cửa hàng S này cũng đã thuộc về Giang Thần, người ta thích đập thì cứ đập, cô ta có thể làm gì được?

“Hừ, cũng chỉ lợi dụng quyền thế trong tay mình thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu, đừng có kiêu ngạo hống hách quá, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ngã xuống trước pháp luật của đất nước này!”

Khi Lâm Tiểu Nhiễm đi lướt qua đã liếc xéo anh và để lại một câu, đôi tay trắng nõn siết chặt, tức giận dẫn người rời khỏi đó.

Bấy giờ, bầu không khí trở nên gượng gạo. Vẻ mặt Triệu Khải hết sức buồn cười, suy cho cùng thì anh ta cũng đã có chủ mới, người đó lại chính là Giang Thần.

Nhớ tới những chuyện anh ta và Từ Duyệt đã làm trước đó, bây giờ anh ta lại không biết phải làm sao cho đúng.

“Ông, ông chủ, ừm, lúc nãy là do tôi sai, anh đại nhân đại lượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, cứ xem tôi như cái rắm là được rồi! Nhà tôi có mẹ già con thơ, tôi không thể mất đi công việc này được!”

Triệu Khải vội vàng chạy tới, khóc lóc nức nở nói, đứng trước nguy cơ mất việc thì tôn nghiêm chẳng là cái thá gì hết! Huống chi cái nghề nhân viên bán hàng như bọn họ thì có phải làm cháu chắt của người ta cũng được, chỉ cần có chén cơm ăn mà thôi!

Giang Thần gật đầu nói: “Ừm, muốn ở lại ư? Cũng được thôi! Thế thì hóa đơn sửa xe của cô Từ đây sẽ để lại cho anh giải quyết, tôi cảm thấy chiếc BMW này sửa sơ sơ thôi cũng phải tốn đến một triệu hoặc tám trăm ngàn gì đó rồi!”

Nghe thế, hai mắt Từ Duyệt tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Chương : Đến xin cơm đấy

“Cô Từ, phí bảo dưỡng chiếc BMW Brilliance của cô tổng cộng là một triệu lẻ ba mươi lăm ngàn, phiền cô ký tên xác nhận cho!”

Triệu Khải cầm hóa đơn ra và lạnh lùng đi tới trước mặt Từ Duyệt, lẽ ra hóa đơn này được lập cho Giang Thần, bây giờ lại rơi xuống đầu Từ Duyệt.

“Triệu Khải, anh điên rồi ư, anh lại dám đòi tôi nhiều tiền như thế hả?”

Từ Duyệt nghệt mặt ra, sắc mặt cực kì tệ.

Vẻ mặt Triệu Khải cực kì lạnh lùng: “Thật lòng xin lỗi cô Từ, cửa hàng chúng tôi có mức thu phí tiêu chuẩn như thế rồi!”

“Anh!”

Từ Duyệt cắn răng thật chặt, quay sang nhìn về phía Giang Thần, sắc mặt lập tức dịu hẳn đi: “Giang Thần, nói thế nào tôi cũng là bạn bè thân thiết với Tuệ Lâm, nể mặt cô ấy, anh cũng không nên làm khó tôi như thế chứ?”

Giang Thần lại thản nhiên lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi! Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, tất nhiên nếu như cô quỳ xuống để cầu xin tôi, gọi tôi là bố thì có lẽ tôi sẽ giảm giá cho cô khoảng năm trăm đấy! Cô cân nhắc đi!”

Gậy ông lại đập vào lưng ông thôi.

Trước đó Từ Duyệt bảo anh phải gọi cô ta là mẹ, bây giờ thời thế thay đổi, anh lại bắt Từ Duyệt gọi bố!

“Anh, anh nằm mơ đi!”, mặt Từ Duyệt đỏ lên, bảo cô ta phải quỳ xuống trước một người đàn ông dưới sự quan sát của tất cả mọi người, hơn nữa còn là chồng của bạn mình thì làm sao được?

“Bản thân cô không chịu trân trọng cơ hội nên đừng trách tôi nhé!”

Giang Thần lắc đầu, đi ra ngoài.

“Anh!”

Từ Duyệt siết chặt nắm đấm, kiềm lòng không đặng chửi ầm lên, những nghĩ tới chuyện bây giờ Giang Thần có giá trị lên đến hơn cả tỷ thì cô ta lại nuốt ngược những lời khó nghe vào trong.

“Hừ! Nói với anh không được thì tôi tìm Tuệ Lâm, anh là ông chủ thì sao? Cũng phải sợ vợ thôi?”

Nhìn theo bóng lưng Giang Thần, Từ Duyệt lại cười lạnh. Cô ta biết rất rõ Giang Thần có địa vị thế nào ở nhà, anh thường xuyên bị Vương Tuệ Lâm kêu tới gọi đi, có thể thấy là một tên sợ vợ.

Cô ta không dám gây chuyện với Giang Thần nhưng lại có thể tìm bạn mình mà! Cô ta tin chắc rằng chỉ cần đi tìm bạn mình nói chuyện thì chắc chắn Giang Thần sẽ ngoan ngoãn trả xe cho cô ta, thậm chí là miễn luôn cả tiền sửa chữa!

Biệt thự nhà họ Vương.

Từ khi trở về từ nhà chính, Vương Tuệ Lâm vẫn rầu rĩ không vui mãi.

Bà nội quá tin tưởng anh hai Vương Thâm khiến lòng cô cảm thấy lạnh giá, đồng thời cô nghĩ rằng dự án của Vương Thâm có vấn đề.

Nhưng cụ thể là vấn đề gì thì cô vẫn chưa thể nói rõ.

Nhưng bây giờ nhà họ Vương đang được ăn cả ngã về không, một khi đầu tư thất bại thì thương hiệu Tư Vận bố cô sáng lập sẽ bị cuốn theo.

“Con gái, đến giờ mà thằng vô dụng kia vẫn chưa về hả?”

“Có vẻ là nó phạm tội thật rồi!”

Điệu Ngọc Lan tập yoga ngoài phòng khách, tranh thủ lúc nghỉ ngơi quay sang nói chuyện.

“Mẹ bảo con nhé, sáng nay một người bạn làm luật sư cố vấn cho mẹ có nói cố tình gây thương tích thì ít nhất cũng phải bóc lịch mười năm đổ lên nhé! Lần này thằng đó tiêu tùng thật rồi”.

“Chờ thư hầu tòa được gửi về thì con lập tức ly hôn với nó ngay, gần đây mẹ đang tìm cho con vài anh bạn trai khấm khá hơn, cũng giống con, đi nước ngoài về, ôi, đứa nào cũng xuất sắc!”

“Mẹ, đến lúc nào rồi mà mẹ còn hơi sức nói những chuyện đó!”

Vương Tuệ Lâm đang sầu não về chuyện Tư Vận, Điêu Ngọc Lan lại ngồi nói linh ta linh tinh thế này khiến cô chán ốm.

“Ôi, con đang lo chuyện Vương Thâm chứ gì!”

“Đằng nào bà cụ cũng là người trọng nam khinh nữ, chúng ta cũng chẳng kiếm chác được gì ở nhà họ Vương đâu mà, nếu con tìm được một người tốt thì cái gì cần có đều có hết, chút tài sản của nhà họ Vương có là gì!”

Điêu Ngọc Lan suy nghĩ cực kì thoải mái, còn quay ngược lại khuyên nhủ con gái.

“Mẹ, sau này mẹ đừng nói những chuyện như thế nữa, con đã đồng ý với Giang Thần rồi, con sẽ không ly hôn!”

“Cái gì?” Điêu Ngọc Lan trừng mắt: “Mẹ nói cho con biết là không có cửa đâu nhé, nhất quyết phải ly hôn, con ở với cái thằng vô dụng đó thì làm gì có tương lai?”

“Mẹ già rồi nên phải trông chờ vào con để được thơm lây, con không thể khiến mẹ thất vọng được!”

“Mẹ, Giang Thần nói anh ấy sẽ cố gắng, mẹ cũng phải cho người ta một cơ hội chứ, không phải ai cũng sinh ra làm con ông cháu cha, huống chi anh ấy mới xuất ngũ về, chúng ta phải cho anh ấy thời gian!”

Vương Tuệ Lâm nhíu mày nói, chẳng biết từ khi nào cô đã bắt đầu nói đỡ cho Giang Thần.

“Cố gắng hả?”

Điêu Ngọc Lan cười lạnh: “Cái máy kéo cố gắng có thể trở thành Lamborghini không?”

“Con gái à, mẹ là người từng trải, rồng hay giun đất thì mẹ chỉ cần nhìn cái là biết ngay”.

“Cái thằng đó về cũng được một thời gian rồi nhỉ?”

“Nó còn chẳng tìm được nổi một công việc thì có tương lai gì đáng nói đây?”

“Mẹ bảo chứ, tranh thủ lúc con còn trẻ tìm một đứa lắm tiền nhiều của gả đi, nếu không chờ thêm vài năm nữa thì ôi thôi, giá trị và vẻ đẹp giảm xuống không biết bao nhiêu rồi!”

Két! Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng dừng xe, Giang Thần đã lái chiếc BMW của Vương Tuệ Lâm về.

“Giang Thần, không phải cậu bị cảnh sát bắt đi rồi ư?”

“Sao thế, không có chuyện gì hả?”

Điêu Ngọc Lan ngơ ngẩn, vì Vương Tuệ Lâm về đến nhà vẫn không nói cho bà ta biết Giang Thần đã không sao rồi.

Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi bác gái, để bà thất vọng rồi, tôi đã thoát khỏi hiềm nghi!”

“Cậu!”

“Sửa xe xong rồi ư?”

Vương Tuệ Lâm vội vàng chen miệng nói, cô thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ khí thế bức người của mẹ mình.

Làm gì có người mẹ vợ nào lại muốn con rể mình ngồi tù.

“Ừm, sửa xong rồi!”

Giang Thần đáp.

Vương Tuệ Lâm sững người: “Trước đó tôi đến cửa hàng S họ còn bảo là phải sửa nhiều, ít nhất cũng phải tốn đến một trăm ngàn, anh trả rồi hả?”

“Ha ha, một trăm ngàn, nó làm gì có, chắc là quẹt thẻ của con rồi chứ gì?”

Chương : Thúy Vân Lầu

Điêu Ngọc Lan khinh miệt cười nhạt nói.

"Đã hết tiền rồi! Vô dụng đến mức như vậy là cùng!"

Giang Thần cũng không muốn giải thích gì, chợt dường như nhớ ra điều gì đó nên lại nói: "Tôi tìm được việc rồi, ngày mai bắt đầu đi làm!"

Nói như vậy thực ra cũng là vì muốn để cho Vương Tuệ Lâm yên tâm, dù sao một người đàn ông cũng không thể cứ suốt ngày tỏ ra vô công r ồi nghề trước mặt vợ được.

"Ồ?”

“Công việc gì vậy, làm việc ở đâu?"

Vương Tuệ Lâm vội vàng tò mò hỏi.

"Ở Vinh Đỉnh, lái xe cho sếp!"

Vương Tuệ Lâm sững người, nhìn chiếc Rolls-Royce đang đỗ bên ngoài, chợt nhíu mày nói: "Chiếc xe đó không phải là của ông chủ anh đó chứ?”

“Trước đây anh nói là của bạn anh, lẽ nào ông chủ Vinh Đỉnh là bạn của anh?"

Đột nhiên, Vương Tuệ Lâm chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, lúc này dường như đã nghĩ thông được cái gì đó rồi.

Trước đây đột nhiên lại có được đầu tư của Vinh Đỉnh, thuê được tòa nhà văn phòng A ở trung tâm CBD, Tân Tư Vận lại được Vinh Đỉnh đầu tư, cô vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao dường như Vinh Đỉnh đặc biệt chiếu cố cho cô, bây giờ có vẻ đã rõ rồi, hóa ra là vì Giang Thần sao?

Nghĩ đến đây, Vương Tuệ Lâm căng thẳng cắn môi, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng có một cảm giác không sao nói nên lời.

Giang Thần cười nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ! Kiếm tiền nuôi gia đình!"

Nói xong, anh đi lên lầu.

"Giang Thần, cậu đừng có chém gió, còn Vinh Đỉnh nữa?

Công ty lớn như Vinh Đỉnh sao có thể thuê một người vô văn hóa kệch cỡm như cậu chứ?”

“Con gái à, con đừng tin cậu ta, mẹ thấy cậu ta chỉ đang khoác lác thôi!"

Điêu Ngọc Lan bày ra vẻ mặt không tin, dù sao Vinh Đỉnh có thể nói là đơn vị có đãi ngộ tốt nhất ở Vân Hải này, ngay đến một tháng lương của nhân viên bình thường cũng đã hơn mười ngàn tệ rồi, người ta sẽ cần đến anh sao?

"Mẹ, mẹ bớt nói một hai câu được không, con tin Giang Thần!"

Vương Tuệ Lâm bày tỏ lập trường của mình, nhưng thực ra trong lòng vẫn còn chút lăn tăn.

Mặc dù Giang Thần được vào làm việc ở Vinh Đỉnh, nhưng đó là vì dựa vào quan hệ bạn bè, bản thân anh không có năng lực thực tài gì, như vậy thì không đi xa được, thậm chí cả đời chỉ có thể làm một tài xế quèn thôi.

Giang Thần về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, buổi chiều đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lý Minh Viễn.

"Alo, cậu Giang, sáng nay nói mời cậu dùng bữa, cậu vẫn chưa quên chứ?"

"Ồ, tổng giám đốc Lý khách sáo rồi, chiều nay tôi có thời gian, ông nói đi, địa chỉ ở đâu, để tôi mời, chuyện đại lý xe tôi vẫn còn chưa cảm ơn ông được!"

"Cậu Giang khách sáo quá, tôi đã đặt phòng VIP ở Thúy Vân Lầu rồi, lát nữa chúng ta qua đó được không?"

"Được, vậy giờ tôi đi luôn!"

Cúp điện thoại xong, Giang Thần lái xe đến thẳng Thúy Vân Lầu.

Thúy Vân Lầu là một nhà hàng có đầu bếp riêng nổi tiếng ở Vân Hải, mặc dù không to nhưng lại nổi danh khắp cả Vân Hải! Nghe nói tổ tiên của bếp trưởng nhà hàng này năm đó đã từng là ngự trù trong hoàng cung.

Bình thường khách hàng đến đây dùng bữa đều đông nghịt, muốn đặt được bàn thì phải xếp hàng đặt trước cả mấy tháng.

Lúc Giang Thần đến Thúy Vân Lầu, vừa đỗ xe xong thì bất ngờ nhìn thấy một người quen.

Không phải ai khác, chính là Vương Húc.

"Ồ, không phải em rể đó sao”.

"Gì thế này?"

“Đến Thúy Vân Lầu ăn cơm à?"

Bên cạnh Vương Húc còn có mấy người nhà họ Vương nữa, đều mang bộ dạng mỉa mai.

Đây là nơi nào chứ?

Là nhà hàng đầu bếp riêng nổi tiếng nhất ở Vân Hải, đặt được bàn phải mất mấy tháng trời, Giang Thần có thân phận gì mà có thể đến nơi như thế này ăn?

"Tôi tới ăn cơm!"

Giang Thần dửng dưng nói.

"Cậu tới ăn cơm?”

“Ha ha! Nói cậu tới giao hàng tôi còn tin, cậu nói cậu tới ăn cơm sao?"

Vương Húc nói được một nửa rồi nhìn thấy chiếc Rolls-Royce bên cạnh thì đột nhiên sững lại chốc lát, sau đó mỉa mai nói: "Ồ, vẫn chưa chịu trả người ta chiếc Rolls-Royce này à?"

"Chiếc xe này là của tôi, tại sao tôi phải trả?"

Giang Thần bất đắc dĩ nói.

"Của cậu?”

"Ha ha! Giang Thần, chúng ta sống cũng cần phải có thể diện chút chứ đúng không?"

“Cậu có thể mua nổi chiếc Phantom sao?"

Vương Húc cúi gập người ôm bụng cười, chợt hất cằm lên nghi ngờ hỏi: "Mẹ kiếp, đừng nói là cậu giấu Vương Tuệ Lâm, lén lút đi làm trai bao cho phú bà nào đó đấy nhé?"

"Ha ha! Phú bà thèm để mắt đến cậu ta sao?”

“Anh Húc, anh đừng đùa nữa!"

"Dựa vào hai quả thận của cậu ta e là cũng không đủ dùng đâu?"

"Ha ha!"

Nói vậy xong, mấy người khác trong nhà họ Vương cũng hùa vào cười nói theo.

Giang Thần lắc đầu, anh cũng không muốn so đo với mấy con kiến này, đi thẳng về phía Thúy Vân Lầu, nhưng không ngờ vừa vào đến cửa thì lại bị bảo vệ ngăn lại.

"Xin lỗi anh, Thúy Vân Lầu của chúng tôi là nhà hàng đầu bếp riêng, nếu như không đặt bàn trước thì không thể vào!"

Bảo vệ lạnh nhạt mở miệng nói.

Đặt bàn trước?

Giang Thần nhíu mày, chỗ là do Lý Minh Viễn đặt, quả thật anh không đặt.

"Bạn của tôi một lát nữa sẽ tới, tôi vào trong đợi trước không được sao?"

Giang Thần nói.

"Việc này", nhân viên bảo vệ do dự, nếu như bạn đi cùng có đặt trước thì những người khác có thể vào trong, chỉ là anh ta nhìn Giang Thần ăn mặc không giống như người có tiền lắm, cho nên mới ngăn lại hỏi.

"Ha ha! Lộ tẩy rồi chứ! Còn nói mình tới ăn cơm, mặt dày thế mà trong lòng không biết tính sao?"

Vương Húc dẫn mấy người đi tới, móc trong túi áo ngực ra một tấm thẻ, rõ ràng là đã có chỗ đặt trước rồi.

"Anh bạn bảo vệ, tôi nói cho cậu biết nhé, người này chính là một kẻ ăn mày, cậu tuyệt đối đừng cho cậu ta vào!"

Vương Húc cười lạnh nói.

Chương : Liếm lại

"Vương Húc, sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi!"

Giang Thần nhìn Vương Húc, hít một hơi rồi nói.

Với thân phận của anh, hoàn toàn có thể bóp chết loại tiểu tốt như Vương Húc bất cứ lúc nào, nhưng dù gì hắn cũng là anh họ của vợ mình nên không tiện quá tuyệt tình.

Nhưng không ngờ Vương Húc lại năm lần bảy lượt cứ gặp mặt là khiêu khích anh.

"Ha ha, Giang Thần, cậu chỉ là một tên bỏ đi, cậu không nhẫn nhịn nữa thì có thể làm gì?”

“Hôm nay tôi cũng nói luôn, nếu như cậu có thể vào trong này dùng bữa, thì tôi sẽ đi ăn cứt!"

Vương Húc lạnh nhạt cười nói.

"Chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, một người có vẻ là giám đốc từ trong Thúy Vân Lầu đi ra.

"Ồ, anh Cường, không có gì, chúng tôi tới ăn cơm gặp phải một tên ăn xin cứ nhất định đòi vào trong thôi, tôi sợ bẩn mất Thúy Vân Lầu của chúng ta, cho nên mới giúp anh ngăn lại thôi!"

Vương Húc đi tới cười hi hi nói.

Người này tên là Quan Cường, giám đốc của Thúy Vân Lầu, là bạn bè mà Vương Húc đã kết giao được, hôm nay hắn có thể đặt được chỗ ở đây hoàn toàn là nhờ vào người bạn này giúp đỡ.

Mà Quan Cường cũng là loại tùy mặt gửi lời, vừa nhìn tình hình đã biết Giang Thần chắc chắn đã từng có khúc mắc với Vương Húc.

Nếu như hai bên đều là những công tử phú nhị đại, vậy thì anh ta chắc chắn phải đối xử công bằng.

Nhưng Quan Cường liếc nhìn Giang Thần một cái, nói một câu khó nghe thì anh ăn mặc cũng chỉ hơn nhân viên bảo vệ gác cửa một tý.

Căn bản không giống với người có thể đến Thúy Vân Lầu dùng bữa.

Nên anh ta lập tức tỏ ra có tính toán.

"Chào anh, ngại quá, chỗ chúng tôi có quy tắc, không đặt bàn trước thì không thể vào, mời anh đặt bàn trước đã, đợi tháng sau lại đến nhé!"

Quan Cường trở mặt trực tiếp nói với Giang Thần.

"Ăn một bữa cơm mà còn phải đợi đến tận tháng sau?"

Giang Thần nhíu mày, đanh định gọi điện thoại cho Lý Minh Viễn thì Quan Cường đột nhiên cười nhạt một tiếng.

"Ngại quá anh này, thực ra tháng sau cũng đã kín chỗ rồi, có lẽ anh phải đợi đến tháng sau nữa, hoặc là tháng sau sau nữa, ngoài ra chúng tôi cũng không tiếp nhận đặt bàn qua điện thoại!"

"Được, vậy tôi không ăn nữa, nhưng tôi hy vọng lát nữa anh đừng tới cầu xin tôi vào trong!"

Giang Thần cười nhạt nói, dứt khoát cất điện thoại đi, coi như anh đã nhìn ra tay giám đốc này rõ ràng đang muốn làm khó anh.

"Cầu xin anh vào?"

Vương Húc không nhịn nổi lại ôm bụng cười, nói: "Giang Thần, cậu tưởng cậu là ai, cậu lại cho rằng Thúy Vân Lầu là nơi thế nào, anh Cường mà phải cầu xin cậu vào dùng bữa sao?

“Vì mấy món ăn khiến cậu thành ra như thế này sao?"

"Quả nhiên là đầu óc có vấn đề!"

Quan Cường cũng không giả vờ nữa, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt xuống đất, khinh miệt nhìn Giang Thần, nói: "Hôm nay tôi đặt cược luôn, nếu như anh có thể vào Thúy Vân Lầu được thì tôi sẽ liếm lại bãi nước bọt kia!'

Một tên xin cơm mà lại dám thách thức anh ta à?

Thứ gì không biết!

"Cút đi! Phế vật, làm mất sạch thể diện nhà họ Vương chúng tôi rồi!"

Vương Húc cũng hung hăng chêm vào một câu.

Giang Thần không nói gì, quay người đi về phía một quán ăn bên vệ đường.

Dứt khoát gọi một bát mỳ xào thịt cừu còn đang nóng hôi hổi ăn.

"Hừ! Tên nghèo mạt ăn xin, cũng chỉ xứng ăn ở vỉa hè thôi!", vẻ mặt Quan Cường đầy sự khinh thường, lạnh lùng cười, rồi đi vào bên trong nhà hàng.

"Phế vật!"

Vương Húc cười lạnh nhạt một tiếng, dẫn theo mấy người nhà họ Vương cùng đi vào bên trong.

Phòng Mai Lan trên tầng hai của Thúy Vân Lầu.

"Cháu trưởng có tâm quá! Bà nội thèm món Phật Nhảy Tường này đã gần nửa năm rồi!"

Lúc này, bà cụ đang cười ha ha ngồi ở vị trí trung tâm.

Nghe nói cháu trưởng đặt bàn cho mình ở Thúy Vân Lầu nên bà cụ đã đến từ sớm, trước Vương Húc một bước.

Ăn một bữa ở Thúy Vân Lầu ít nhất cũng phải từ hai mươi nghìn tệ trở lên, nếu như đặt tiệc thọ yến gì đó thì bình quân mỗi người phải tốn khoảng mười nghìn tệ.

Một nơi cao cấp như vậy, bình thường bản thân Vương Húc cũng không nỡ tới, hôm nay lại mời bà cụ tới.

Hiện nay em trai hắn, Vương Thâm đã trở về rồi, nhận được sủng ái đặc biệt của bà cụ, thậm chí bà cụ còn có ý định truyền lại vị trí người thừa kế cho Vương Thâm, đương nhiên Vương Húc không thể giương mắt lên nhìn, hắn phải nghĩ mọi cách để khiến bà cụ hài lòng.

Còn bà cụ bình thường cũng không có sở thích gì khác, chỉ là khá chú trọng chuyện ăn uống, đặc biệt thích chỉ có hai món, một là lẩu đồng, hai là món Phật Nhảy Tường của Thúy Vân Lầu.

Từ tuần trước, Vương Húc bèn tìm Quan Cường, khó khăn lắm mới đặt được bàn ngày hôm nay, gọi một bàn yến tiệc thịnh soạn cho bà cụ.

"Bà nội, bà nói gì thế, chỉ cần bà nội thích ăn, Húc Nhi ngày nào cũng đưa bà tới Thúy Vân Lầu ăn!"

Vương Húc vẻ mặt nịnh nọt nói, nịnh cho bà cụ càng vui hơn.

"Ồ đúng rồi bà nội, bà biết vừa nãy lúc đi vào cháu gặp ai không?"

“Chính là thằng chồng vô dụng của Tuệ Lâm, Giang Thần! Không ngờ cậu ta còn muốn vào Thúy Vân Lầu dùng bữa, cháu sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà nội nên đã đuổi cậu ta đi rồi!"

Vương Húc cười ha ha nói.

"Ồ, là Giang Thần sao, nó cũng tới ăn cơm à?”

“Lẽ nào là ai mời nó đến sao?"

Bà cụ ngờ vực hỏi.

"Bà nội, cậu ta chỉ là một tên vô dụng, có thể quen biết với ai chứ, bỏ đi, không nhắc đến cậu ta nữa, để cháu gọi lên món cho bà!"

Chương : Liếm sạch cho tôi

Vương Húc nói vậy, bà cụ cũng không nói gì nữa, bà ta không coi trọng Vương Tuệ Lâm, nên đương nhiên cũng không xem cháu rể ra gì.

Lúc này Giang Thần cũng đã húp hết ngụm nước mì cuối cùng, cảm giác ấm bụng, cả người toát mồ hôi hột, thời tiết cũng không còn lạnh như lúc đầu nữa.

"Ơ, cậu Giang?"

Lúc này, một chiếc Bentley dừng bên rìa đường, xe vừa dừng lại, Lý Minh Viễn vội vàng bước xuống, cuống cuồng nói: “Cậu Giang, sao cậu lại ăn ở đây?”

“Sao không vào trong?"

“Vào đâu?”

“Thúy Vân Lầu?"

Giang Thần lắc đầu cười: "Tôi muốn vào lắm chứ, nhưng bọn họ không cho".

"Cái gì, bọn họ không cho cậu vào sao?"

Lý Minh Viễn nổi giận đùng đùng, khó khăn lắm ông ta mới mời được Giang Thần ăn một bữa, đây là cơ hội tốt để kết thân, nhưng không ngờ đám người này lại không cho anh vào, ngược lại còn để anh phải ăn đồ vỉa hè ở đây?

Đúng là quá quắt: "Cậu Giang, xin chờ một lát".

Lý Minh Viễn giận đùng đùng đi về phía cửa Thúy Vân Lầu.

Thúy Vân Lầu có một nửa cổ phần là của ông ta, ông ta là cổ đông lớn ở đây, dám làm ra loại chuyện như vậy ở địa bàn ông ta, ông ta sao có thể tha thứ cho đám người có mắt như mù này được: "Chào tổng giám đốc Lý".

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Lý Minh Viễn tới, lập tức cúi chào, dù sao cũng là ông chủ lớn, tới đây ăn thường xuyên như về nhà, cả cái Thúy Vân Lầu này không ai là không biết mặt ông ta: “Chào cái đầu cậu”.

Lý Minh Viễn đột nhiên tát một cái, khiến nhân viên bảo vệ đó ngơ cả người, sau đó lớn tiếng nói: "Gọi giám đốc các người tới đây".

Nhân viên bảo vệ ôm mặt kinh hãi nhìn Giang Thần, biết có chuyện không ổn liền vội vàng chạy vào tìm Quan Cường, một lúc sau thì Quan Cường đi ra.

"Tổng giám đốc Lý đến đấy à, tôi đã sai bọn họ chừa ra một phòng VIP tốt nhất rồi”.

Quan Cường tươi cười nói.

"Không cần nữa, bây giờ cậu lập tức đi tới xin lỗi cậu Giang, sau đó mời cậu Giang vào, nếu không, bắt đầu từ hôm nay, cái chức giám đốc này cậu cũng không cần làm nữa".

Lý Minh Viễn chỉ vào Giang Thần đang ngồi ở quán ăn ven đường nói.

"Tổng giám đốc Lý, anh ta, anh ta là bạn của ông sao?"

Quan Cường kinh ngạc.

"Không chỉ là bạn, mà cậu Giang chính là vị khách quý khó khăn lắm tôi mới mời được. Hôm nay vì cậu mà tôi để lại ấn tượng không tốt với cậu Giang, hậu quả thế nào chắc cậu cũng rõ rồi chứ!"

Lý Minh Viễn tức giận nói.

Nhất thời anh ta sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tên đó ăn mặc không khác gì ăn mày, hơn nữa nghe nói còn là cậu con rể vô dụng của nhà họ Vương, sao đột nhiên lại trở thành khách quý của tổng giám đốc Lý rồi?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Mau đi đi!"

Lý Minh Viễn quát to.

Quan Cường giật mình vội vàng chạy lại chỗ Giang Thần.

"Anh, anh Giang, thành thật xin lỗi, tôi không biết anh là khách quý của tổng giám đốc Lý", "Không biết?"

Giang Thần cười khẩy, lắc đầu, đầy ẩn ý nói: “Có rất nhiều chuyện, vào chính những lúc anh không biết ấy, thì họng súng đã nằm trên gáy anh rồi”.

“Làm người thì phải biết kính biết sợ", “Vâng, vâng, anh Giang nói rất đúng, tôi hiểu rồi".

Quan Cường gật đầu lia lịa, vẻ mặt đau khổ nói: "Mong anh Giang đi cùng tôi vào Thúy Vân Lầu, nếu không, tôi không biết phải ăn nói thế nào với tổng giám đốc Lý".

"Muốn tôi vào sao?"

"Anh vẫn còn nhớ những gì mình vừa nói chứ?"

Giang Thần nhìn vào cửa, thờ ơ nói: "Tôi không muốn thấy con đường mà tôi từng đi có dính một vết bẩn nào, anh nhổ ra cái gì thì liếm sạch cái đó đi”.

Vừa dứt lời, sắc mặt Quan Cường xám xịt.

"Anh Giang, chuyện này hình như hơi quá rồi?"

Quan Cường nói với sắc mặt khó coi.

Liếm lại nước bọt vừa nhổ?

Chuyện này kinh tởm thế nào chắc cũng không cần phải nói nữa.

Vô cùng nhục nhã! Đến Hàn Tín còn chưa chắc dám làm.

“Không nghe thấy gì sao?”

“Cậu Giang kêu cậu liếm lại kìa, còn không mau liếm đi!"

Lý Minh Viễn lớn tiếng nói, mặc dù ông ta cũng cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng dám đắc tội Giang Thần thì Quan Cường không còn sự lựa chọn nào khác.

Trong mắt kẻ bề trên, kẻ kém cỏi mãi mãi chỉ là một con kiến! Quan Cường thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Bởi vì nếu anh ta không làm, thì không chỉ đơn giản là mất việc, dù sao những chuyện mà Lý Minh Viễn từng làm anh ta rõ hơn ai hết.

Chắc chắn ông ta sẽ khiến anh ta âm thầm biến mất khỏi Vân Hải! Vì vậy dù không muốn nhưng anh ta vẫn phải cắn răng, chật vật nằm xuống mặt đất, cảnh tượng này bị người xung quanh nhìn thấy vô cùng rõ ràng, ai cũng ngán ngẩm lắc đầu.

Có trách thì trách Quan Cường đã quá đáng trước, thực ra bình thường Quan Cường cũng rất kiêu ngạo và phách lối, thường dẫn người đến xua đuổi chỗ bán hàng của người ta, bây giờ bị trừng phạt như vậy cũng gọi là hả lòng hả dạ: "Được rồi!"

Tuy nhiên, ngay khi mặt Quan Cường gần chạm xuống đất, Giang Thần đột nhiên ngăn lại: "Hy vọng chuyện này có thể dạy cho anh một bài học. Ngoài ra, cái người tên Vương Húc kia khiến tôi rất khó chịu. Nên làm gì chắc anh cũng rõ rồi, nhưng tôi không muốn tiết lộ danh tính, anh hiểu chứ?"

Giang Thần chậm rãi đứng dậy, khoác áo lên vai, thờ ơ nói.

"Hiểu rồi, hiểu rồi”.

Quan Cường cúi người gật đầu lia lịa, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự phải liếm e là cả đời này anh ta cũng không thể làm người nữa: "Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu Giang đã cho cậu một cơ hội!"

Lý Minh Viễn hừ một tiếng sau đó cùng Giang Thần đi vào nhà hàng.

Chương : Phật Nhảy Tường

Phòng Mai Lan.

"Húc Nhi, chúng ta đã đợi rất lâu rồi, tại sao đồ ăn vẫn chưa được dọn ra?"

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bà cụ bắt đầu sốt ruột.

Bụng réo liên hồi.

"Bà nội đừng lo, bây giờ cháu sẽ đi tìm anh Cường hỏi".

Vương Húc cũng cảm thấy hơi lạ, đồ ăn đều được đặt trước cả rồi, không thể nào lại chậm như vậy được.

Nhưng, khi hắn ta chuẩn bị đứng dậy thì một phục vụ bước vào, phục vụ đó đẩy một chiếc xe đến, trên xe là khay đồ ăn đang bốc khói nghi ngút, tựa như sương mù giữa chốn thần tiên.

"Đây là Phật Nhảy Tường sao?"

Hai mắt bà cụ sáng lên, vội vàng cầm đũa, bà ta đã đợi món này đã lâu lắm rồi! Quan Cường cười khẩy ra lệnh cho phục vụ bưng đồ ăn đến.

Vương Húc nóng lòng mở nắp ra, mùi hôi thôi nồng nặc lập tức bốc lên.

Một đống phân nóng hổi bày ra trước mắt đám người nhà họ Vương! Ọe, bà cụ ném thẳng đôi đũa đi, nôn thốc nôn tháo bên mép bàn, những người khác cũng bịt mũi kinh ngạc.

Chuyện gì thế này?

Phật Nhảy Tường của Thúy Vân Lầu là một đống phân sao?

"Anh Cường, anh có ý gì đây?"

Sắc mặt Vương húc vô cùng khó coi, hôm nay hắn đặc biệt chuẩn bị đại tiệc này chỉ vì muốn lấy lòng bà cụ, tính mỗi tiền đặt cọc cũng đã mất mấy chục ngàn tệ rồi, nhưng không ngờ lại là một đống phân! Hắn thực sự tức đến tăng xông: "Sao thế cậu chủ Vương, đây là món do đích thân anh chọn đó, anh quên rồi sao?"

Quan Cường đột nhiên giả vờ ngạc nhiên nói.

"Tôi gọi sao?"

Vương Húc ngơ ngác rồi chợt nghĩ tới những lời hắn vừa nói với Giang Thần, không khỏi nhíu mày nói: “Anh Cường, anh điên rồi sao?

“Đệt, lúc đó tôi nói vậy là vì muốn cười nhạo tên rác rưởi đó thôi, vậy mà anh lại cho tôi ăn phân thật?".

Không ngờ Quan Cường lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy”.

“Nhà họ Vương các người chỉ đáng ăn phân thôi”.

Quan Cường cười khẩy, trêu tức nói.

"Anh! Mẹ kiếp, tôi không muốn ăn nữa, anh trả lại tiền cho tôi đi".

Vương Húc hét lớn, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm.

“Xin lỗi nha cậu chủ Vương, Thúy Vân Lầu chúng tôi không hoàn tiền đặt cọc, còn món này...”.

Tám mươi tám tệ.

“Thanh toán xong anh mới được đi".

Quan Cường ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có mấy người đàn ông cao to xông vào, nhìn chằm chằm người nhà họ Vương.

"Mẹ kiếp! Anh được lắm Quan Cường, anh cho tôi ăn một đống phân tám mươi tám tệ sao?"

“Tôi liều mạng với anh".

Vương Húc thực sự đã nổi điên, xông lên liều mạng với Quan Cường.

Quan Cường cười khẩy, tiến lên một bước, bưng cái khay trên bàn lên úp thẳng vào mặt Vương Húc.

Phân bắn ra khắp phòng, bà cụ vừa chui từ dưới bàn lên, đã bị nguyên cục phân bắn thẳng vào mặt, mùi hôi thối bốc lên khiến bà ta ngã quỵ xuống.

"Vương Húc! Từ nay về sau, coi như tôi chưa từng có thằng cháu trai là cậu".

“Đừng hòng mơ tưởng đến vị trí kế thừa nữa".

Một người trước giờ rất ưa sạch sẽ như bà cụ suýt nữa đã phát bệnh ngã xuống đất, người nhà họ Vương vội vàng chạy lên đỡ bà ta ra ngoài.

Quan Cường cười khẩy, không hề ngăn cản.

Vương Húc siết chặt nắm đấm, biết bản thân ở đây cũng chẳng được lợi ích nên hung dữ trừng mắt với Quan Cường rồi bước ra khỏi phòng, hắn là người đi cuối cùng nhưng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Giang Thần đi ra từ nhà vệ sinh.

Cả hai cùng ngơ ngác một hồi.

"Tôi chỉ nói đùa thôi mà anh ăn phân thật đấy à?"

Nhìn thấy bộ dạng của Vương Húc, Giang Thần nhíu mày, bất giác lùi về sau, thật ra anh chỉ muốn Quan Cường đuổi nhà họ Vương đi là được rồi, nhưng không ngờ Quan Cường lại biến thái như vậy, cho người ta ăn phân luôn: "Mày!"

Vương Húc ngẩn ra một lúc, hắn thật sự không hiểu, tại sao Giang Thần lại vào được đây?

Nhưng chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là hắn mới vừa mạnh miệng nói, nếu anh bước chân được vào Thúy Vân Lầu, hắn sẽ ăn phân, nhưng không ngờ lại bị ăn thật.

Lúc này hắn chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Đương nhiên, hắn không tin Quan Cường lại làm khó dễ bọn họ chỉ vì Giang Thần, một tên ăn hại sao có thể có quyền lực lớn tới vậy?

Chỉ là lúc này, khắp người hắn toàn mùi hôi thối nên không tiện nói, vội vàng chạy ra ngoài.

Giang Thần lắc đầu cười, sau đó đi tới phòng Quân Tử

Gian phòng cao cấp nhất ở Thúy Vân Lầu.

Lý Minh Viễn đã đợi sẵn ở bên trong.

Giang Thần vừa ngồi xuống, từng món ăn đầy màu sắc đã được dọn ra, trong đó nổi tiếng nhất là Phật Nhảy Tường.

"Nào nào! Cậu Giang, Phật Nhảy Tường này là món đặc biệt của Thúy Vân Lầu đó. Món ăn này vẫn giữ được hương vị nguyên bản của cung đình”.

Chương : Chuyên gia thẩm định đồ cổ

Ngay cả Từ Hi thái hậu cũng hết lời khen ngợi.

“Dù cậu đã ăn mì nhưng uống thêm chút canh thôi cũng được".

Lý Minh Viễn đích thân múc cho Giang Thần một bát.

Giang Thần nếm thử một ngụm, trên môi vẫn còn lưu lại hương thơm, dư vị đúng là rất đậm, đồ ăn cũng rất mềm, đặc biệt phù hợp với khẩu vị của người lớn tuổi.

Hai người trò chuyện vô cùng rôm rả.

Đúng lúc này, trợ lý của Lý Minh Viễn đột nhiên cầm một chiếc hộp gỗ bước vào.

"Tổng giám đốc Lý, viên Phật đầu mà ông thích, Liêu đại sư đã đấu giá về cho ông rồi”.

Nữ trợ lý cao m, tay đặt bên chiếc eo nhỏ nhắn, ngọt ngào nói.

Lý Minh Viễn mỉm cười.

"Nào, Tiểu Lệ, đặt Phật đầu xuống bàn cho cậu Giang thẩm định”.

"Cậu Giang, đây là Phật đầu do chuyên gia giám định của tôi đấu giá được từ Vân Sơn về, cậu thẩm định giúp tôi xem. Đây là Phật đầu của hang Mạc Cao đó. Tôi đã phải bỏ ra suýt soát triệu, chờ tới buổi triển lãm thường niên, tôi còn dự định sẽ trưng bày ở đó nữa".

Lý Minh Viễn tươi cười nói, vẻ mặt vô cùng tâm đắc.

"Ồ? Phật đầu của hang Mạc Cao sao?”

Giang Thần hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nói: "Vậy mau mở ra xem thử đi!"

Phật đầu của hang Mạc Cao rất hiếm, chỉ có chưa tới một trăm viên, hơn nữa hầu hết đều đã bị tuồn ra nước ngoài từ thời nhà Thanh rồi.

Mấy năm gần đây, lần nào xuất hiện hàng thật là lần đó gây chấn động cả giới đồ cổ.

Thậm chí, trước đó còn có một viên Phật đầu được bán với giá hàng trăm triệu tệ ở Malaysia! Cạch! Trợ lý Tiểu Lệ nhẹ nhàng bước lên phía trước mở nắp hộp ra, một viên Phật đầu lấp lánh hiện ra trước mặt bọn họ.

Lý Minh Viễn hưng phấn đến nỗi đứng hẳn dậy, lấy ra một cái kính lúp trong tay, soi vào thân Phật đầu.

Bình thường, ngoài việc kinh doanh thì sở thích lớn nhất của ông ta là sưu tầm, có thể nói viên Phật đầu này là món đồ đấu giá mà ông ta tâm đắc nhất: "Không tồi! Không tồi! Cậu Giang, sao cậu không tới đây xem thử một chút!", Lý Minh Viễn ngắm nhìn một hồi rồi đưa kính lúp cho Giang Thần.

Giang Thần xua tay: "Không cần nhìn nữa, tôi xin phép nói thẳng tổng giám đốc Lý đừng trách, viên Phật đầu này, tôi nghĩ ông không nên đem ra trưng bày trong cuộc triển lãm thường niên đâu".

Nụ cười của Lý Minh Viễn lập tức cứng ngắc.

"Cậu Giang, ý cậu là...", "Đồ giả”.

Giang Thần không do dự trực tiếp nói ra hai chữ.

Người ta đã mời anh ăn cơm thì anh cũng không giấu giếm làm gì. Huống hồ đây còn là món đồ anh đã từng giao dịch rất nhiều lần, thậm chí trong một lần tham gia bắt giữ tổ chức buôn lậu đồ cổ ở biên giới phía Tây còn thu giữ được rất nhiều. Cái nào là thật cái nào là giả anh nhìn đến quen mắt rồi. Vì vậy vừa nhìn là anh đã biết viên Phật đầu kia là giả.

"Cậu chắc chứ?"

Lý Minh Viễn hơi nghi ngờ, nhưng ông ta cũng biết với thân phận của Giang Thần chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung, vậy có nghĩa là Phật đầu này có vấn đề.

"Chắc chắn”.

Giang Thần không nói nhiều, vào thẳng vấn đề.

Còn tin hay không là việc của Lý Minh Viễn.

Lý Minh Viễn do dự một chút, sau đó vội vàng vẫy tay căn dặn Tiểu Lệ: "Gọi điện thoại bảo Liêu đại sư lập tức tới đây!"

"Vâng, thưa tổng giám đốc Lý”.

Sau khi Tiểu Lệ ra ngoài, Lý Minh Viễn nói với Giang Thần: “Cậu Giang, Liêu đại sư đã theo tôi rất nhiều năm rồi, lần này tới Vân Sơn đấu giá được viên Phật đầu này cũng là do ông ta đề nghị với tôi. Hai mươi triệu tuy không phải con số lớn nhưng Lý Minh Viễn tôi không thể bị người khác dắt mũi mà không biết gì. Nếu cậu Giang đã có đôi mắt tinh tường giúp tôi thẩm định được đồ cổ, thì cũng mong cậu giúp tôi thêm một chuyện là kiểm tra người này. Xong việc, Lý Minh Viễn tôi chắc chắn sẽ báo đáp”.

Lý Minh Viễn trịnh trọng khẩn cầu.

Rất nhiều tổ chức kinh doanh đồ cổ dưới tên ông ta đều là giao cho Liêu đại sư đó.

Nếu người có vấn đề, e là sẽ tổn thất rất nặng nề, vì vậy không thể không đề phòng.

Giang Thần gật đầu: "Cái sảy nảy cái ung, con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Kinh doanh thua lỗ, vẫn có thể kiếm lại được, nhưng nhân sự có vấn đề thì lại là rắc rối lớn”.

"Thành thật cảm ơn cậu", Lý Minh Viễn không ngừng nói lời cảm ơn.

Một lát sau, Liêu đại sư đến, ông ta là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi mặc áo khoác màu xanh, đầu trọc, bụng phệ.

“Tổng giám đốc Lý, anh đã thấy Phật đầu chưa, đây là viên Phật đầu có giá nhất trong những viên từng xuất hiện mấy năm qua đó, anh đấu giá được nó là lời lắm đấy, chờ thêm hai năm nữa thôi, ít nhất cũng phải kiếm được mười triệu tệ”.

"Ừm, Liêu đại sư vất vả rồi, ngồi đi!"

Lý Minh Viễn vẫy tay.

"Vâng, tổng giám đốc Lý, đúng rồi, vị này là...", Liêu đại sư nhìn Giang Thần cười hỏi.

"À, cậu ấy là bạn của tôi, cũng là người trong giới đồ cổ. Hôm nay, tôi đặc biệt mời cậu ấy tới thẩm định giúp. Liêu đại sư không để ý chứ?"

Lý Minh Viễn nói một cách bình tĩnh, quyết định tạm thời sẽ giấu danh tính của Giang Thần.

"Ồ, chuyên gia giám định đồ cổ sao?”

Liêu đại sư nhướng mày, ánh mắt thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.

Nhưng ngay sau đó lại nhìn Giang Thần đánh giá, không kiềm được bĩu môi.

Một nhà thẩm định đồ cổ phải có thị lực tốt, nếu không có ít nhất tầm mấy chục năm kinh nghiệm cũng như kĩ năng thì còn lâu mới làm được.

Nhưng người trước mặt này mới bao nhiêu tuổi, từng nhìn thấy bao nhiêu món đồ cổ?

Liêu đại sư cười khẩy khinh thường, lập tức cảm thấy yên tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio