Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không, nơi này vốn chính là mười tám tầng địa ngục.
Cuối cùng Chu Thịnh Phát dẫn Kim Nhã Nam đi thẳng đến cái lồng giam ở chỗ sâu nhất.
Trong phòng giam ở chỗ sâu nhất trống rỗng, không có giam giữ tù nhân nào.
Tay của Chu Thịnh Phát ra hiệu mời: “Bà Thiên, mời vào.”
Vẻ mặt của Kim Nhã Nam cảnh giác: “Có ý gì?”
Chu Thịnh Phát nói: “Đây là do Chiến thần Côn Luân sắp xếp, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh được giao.”
Kim Nhã Nam hỏi: “Ông ta sắp xếp như vậy là có ý gì?”
Chu Thịnh Phát lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Nhưng mà bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ không đóng cửa lồng giam lại đâu.”
Kim Nhã Nam hít thật sâu một cái:
“Được.”
Vì báo thù, cứ nhịn một chút vậy. Chu Thịnh Phát rời đi.
Tiếng gào thét, tiếng kêu sợ của các tù nhân vẫn không có dừng lại.
Kim Nhã Nam nghe mà kinh hồn bạt vía, dứt khoát che lỗ tai lại.
Bà ta vừa đến không bao lâu thì một chiếc máy bay trực thăng quân dụng cũng chậm rãi đáp xuống bên ngoài nhà tù.
Người đến, quả nhiên là Thần soái, Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nghi ngờ, Kim Nhã Nam đến đây là để thăm tù Chiến thần Côn Luân thật.
Chu Thịnh Phát vội vàng nghênh đón, nửa quỳ trên mặt đất: “Người phụ trách nhà tù Thiết Huyết Chu Thịnh Phát, cung nghênh Thần soái.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng đáp lại: “Vợ của Chiến thần Côn Luân, Kim Nhã Nam đã đến đây hả.”
Chu Thịnh Phát gật đầu: “Khởi bẩm Thần soái, quả thật bà Thiên đã đến đây thăm tù.”
Diệp Huyền Tần: "Ồ. Bà ta đến thăm tù vị kia sao?”
Chu Thịnh Phát: “Tôi dẫn Thần soái vào để ngài tự mình đến gặp”
Được!
Chu Thịnh Phát dẫn Diệp Huyền Tần đi vào trong tù, đi đến lồng giam ở chỗ sâu nhất.
Kim Nhã Nam nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì tim lập tức đập loạn.
Đúng là đáng chết mà, sao Diệp Huyền Tần cũng tới đây chứ. Rốt cuộc là Chiến thần Côn Luân sắp xếp như thế nào vậy.
Diệp Huyền Tần dò hỏi Chu Thịnh Phát: "Không phải bà ta đến thăm tù sao? Sao người lại ở trong lồng giam?” Chu Thịnh Phát vội nói: “Tù nhân
mà bà ta muốn thăm kia được giam giữ trong lồng giam bí mật, bà ta không có tư cách đến đó.”
“Tôi phải mang tù nhân vào trong đó mới được.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, được rồi, cậu mau dẫn tù nhân đến đây đi. Tôi đợi ở chỗ này.”
Hiểu rồi!
Chu Thịnh Phát vội vàng rời đi.
Mà khóe miệng của Diệp Huyền Trần thì lại nhe răng cười một cái.
Tên Chu Thịnh Phát này chắc chắn có vấn đề.
Bị giam giữ ở trong lồng giam bí mật, chắc là hạng người có sức mạnh ngút trời.
Nếu như mang ra khỏi lồng giam bí mất, nhất định có thể đào tẩu hoặc giết người.
Diệp Huyền Tần không có vạch trần anh ta mà tương kế tựu kế.
Anh muốn xem rốt cuộc đối phương muốn làm cái quỷ gì!
Diệp Huyền Tần đi vào trong lồng giam.
Kim Nhã Nam theo bản năng lùi lại mấy bước, cách xa Diệp Huyền Tần.
Anh chính là Thần soái đó.
Hít vào thở ra một cái thôi cũng đủ để lấy mạng của mình.
Diệp Huyền Tần dò hỏi: “Nói cho tôi biết một chút, bà đến đây để thăm tù vị kia sao?”
Kim Nhã Nam hít sâu, điều chỉnh cảm xúc thật tốt: “Cậu đừng có mà xen vào.”
Diệp Huyền Tần: “Không đoán sai nhỉ, thật sự đến thăm tù Chiến thần Côn Luân thật sao?”
Kim Nhã Nam nghe không hiểu: “Cái gì mà Chiến thần Côn Luân thật, nghe không hiểu cậu đang nói cái gì nữa."
Diệp Huyền Tần vẫn luôn quan sát biểu cảm của Kim Nhã Nam.
Từ phản ứng của bà ta mà nói, xem ra bà ta thật sự không biết, Chiến thần Côn Luân ở Thiên phủ là tên giả mạo.
Diệp Huyền Tần: “Nói thật với bà vậy, Chiến thần Côn Luân cùng giường chung gối với bà, thật ra là giả mạo”
“Chiến thần Côn Luân thật sự đã sớm bị giam giữ.
Kim Nhã Nam không nhịn được cười lên: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời của cậu hết lần này đến lần khác hay sao?”
Diệp Huyền Tần: “Đúng là ngu xuẩn.'
“Chẳng lẽ bà không cảm nhận được