Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần nói: “Có lẽ bà chưa từng nghe nói đến có một loại pháp thuật trên giang hồ, gọi là thuật dịch dung.”
“Chiến thần Côn Luân của Thiên phủ, rất có thể đã cải trang nhờ thuật dịch dung.
Kim Nhã Nam nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần, suy nghĩ cẩn thận. Có thể mình đã cùng giường chung gối hai năm dài đằng đẳng với một kẻ thù xa lạ!
Bà ta muốn tự tử luôn cho rồi. Trong lúc bà ta còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Bỗng nhiên trong hành lang truyền đến một tràng tiếng kim loại răng rắc răng rắc nặng nề.
Đột nhiên Kim Nhã Nam ý thức được điều gì đó, vội vàng đi đến cửa lồng giam nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn một chút, đầu óc Kim Nhã Nam như nổ tung.
Cửa nhà tù chạy bằng khóa điện tử lại đồng loạt mở ra.
Cửa được đẩy ra, các tù nhân lao ra khỏi lồng giam như thủy triều nổi lên.
Họ cực kỳ hưng phấn nhìn chằm chằm vào Kim Nhã Nam, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh.
Có vài tù nhân thậm chí thèm đến chảy nước miếng!
Sau khi nhìn nhau một giây đồng hồ, các tù nhân kéo đến ùn ùn lao về phía của Kim Nhã Nam.
Kim Nhã Nam trực tiếp bị dọa đến cả người như nhũn ra, đứng không vững.
Một người phụ nữ, rơi vào trong tay đám điên này thì có thể tưởng tượng được sẽ có kết cuộc như thế nào.
Bà ta chật vật lui về trong lồng giam, muốn khóa cửa lồng giam của mình lại, ngăn cản đảm điên kia.
Nhưng khóa của cửa lồng giam lại bị người ta phá hư hết, không khóa lại được nữa.
Mắt thấy tù nhân sắp xông đến, vẻ mặt của Kim Nhã Nam tràn đầy tuyệt vọng: “Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.”
Không ngờ vào thời khắc mấu chốt Diệp Huyền Tần lại đứng ra, thân thể cường tráng chặn cửa lồng giam lại.
“Bà là nhân chứng mấu chốt để xác định Chiến thần Côn Luân giả, bà còn chưa chết được.
“Lấy ván giường chặn cửa lại.” Kim Nhã Nam lập tức cầm ván giường chặn cửa lại, hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.
Diệp Huyền Tần có phải là đối thủ của những tên điên này không?
Quả thật Thần soái rất mạnh, nhưng kẻ có tư cách bị giam giữ ở nơi này, sao có thể là loại người tầm thường chứ!
Diệp Huyền Tần không nói hai lời, giết thẳng vào trong đám người.
Những tên tù nhân này, đều là những kẻ không có chuyện ác nào mà không làm, vô cùng hung ác, giết người như ngỏe.
Thậm chí có vài kẻ còn ăn thịt người.
Họ tương đương với một đống bom nặng ký.
Nếu như họ rời khỏi lồng giam, tiến vào trong căn cứ của đám người, lúc nào cũng có thể phá hủy!
Tên Chiến thần Côn Luân giả đáng chết, vì đối phó với mình, quả là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Chẳng lẽ ông ta không lo lắng những kẻ này thoát ra bên ngoài sẽ khiến cho trăm họ của Đại Hạ lầm than hay sao?
Rầm rầm rầm!
Vù vù vù vù!
Âm thanh tay đánh vào thịt, âm thanh máu tươi bắn tung tóe, tiếng gào thét hưng phấn, tiếng kêu sợ hãi phẫn nộ không dứt bên tại.
Vào lúc này, ở nơi đây, vốn chính là địa ngục trần gian.
Kim Nhã Nam nhìn mà hoảng sợ lạnh người, gần như ngạt thở.
Bỗng nhiên bà ta chú ý đến, ở phía ngoài cùng của đội ngũ, có ba tù nhân không có bắt đầu tấn công.
Mà nằm rạp trên đất như con chó. Chăm chú nhìn kỹ xuống dưới, bà ta mới kinh hoàng phát hiện ra.
Ba tên tù nhân kia đang “Ăn thịt người”!
Tù nhân bị họ “Ăn”, đã sớm bị khoét ngực mổ bụng, nội tạng chảy đầy ra đất.
Ọe!
Kim Nhã Nam lại không nhịn được, quay đầu nôn ọe.
Diệp Huyền Tần càng đánh càng
hăng, trong phút chốc đã giết hết một nửa tội phạm. Nhất định phải giết chết hết những tù nhân này, nếu không lỡ như có một kẻ thoát ra bên ngoài thì sẽ tiếp tục bắt đầu tấn công!
Say sưa đánh, bỗng nhiên Diệp Huyền Tần cảm thấy đùi phải đau nhói một cái.
Giống như là..Bị châm bạc đâm một cái!
Nơi này có cao thủ dùng ám khí! Đáng chết, trên người của những tù nhân đã bị giam giữ mấy năm này sao lại có ám khí chứ!
Chính vào lúc đang suy tư, bên tai truyền đến một tiếng xé gió yếu ớt. Anh lập tức duỗi hai ngón tay ra,