Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bộ trưởng Diệp hít một hơi lạnh: “chúng ta có thể đã gặp phải kẻ thù rồi."
Cái gì?
Hai vệ sĩ kinh ngạc hoảng sợ đến vẻ mặt trắng bệch: “ở yên trong xe, không được cử động." "Chúng tôi lập tức có thể đến ngay đó tập hợp cùng với bộ trưởng!"
Tắt điện thoại,
Tài xế của chiếc xe tải lớn cũng đã đi đến phía trước.
Thông qua chiếc mũ lưỡi trai, Diệp Thiên Hạo nhìn thấy rõ ràng, đối phương là người mang một khuôn mặt Âu Mỹ.
Người Âu Mỹ lại có thể lái xe tài ở Đại Hạ này để kiếm sống sao?
Quỷ cũng đều không tin được!
Đối phương gõ vào cửa sổ xe muốn mượn máy bom hdi. Mạnh Lưu không do dự chút nào liên khởi động xe, lái qua đó chắn lại,
Nhưng chỉ mới lùi lại được một bước đã kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, không biết từ khi nào ở đằng sau xe bọn họ đã có một chiếc xe việt dã đỗ ở đó chặn lại.
Bọn họ lúc này đã bị kẹt ở giữa.
Khốn kiếp!
Mạnh Lưu ngay lập tức đạp phanh xe. không ngờ chiếc xe việt dã phía sau cũng di chuyển rồi, lao thẳng vào chiếc xe chống đạn của Diệp Thiên Hạo, một đường thành công đầy chiếc xe xuống một cái mương sâu ở gần đó.
Rầm một tiếng, âm thanh rơi xuống đất, làm người ta như muốn điếc tại.
Làm Diệp Thiên Hạo và Mạnh Lưu vẫn còn trong xe đã bị rơi xuống đến thảm thương, lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, chảy máu đầu.
Cũng may là chiếc xe đủ cũng cứng để không bị hư hại gì, ngoại trừ vài chỗ bị bị biến dạng ở bên ngoài ra, những chỗ khác đều không đáng lo ngại.
Kính thủy tinh cũng vẫn còn nguyên vẹn.
Tài xế lái xe tải lớn đó đã bỏ mũ lưỡi trai ra, thật đúng đó là một khuôn mặt của người Âu Mỹ. Nụ cười khủng khiếp hiện trên khuôn mặt của anh ta làm cho người ta cảm nhận được một trận rét lạnh. cửa của chiếc xe việt đã được mở ra, sau đó có vài người nhày xuống, cũng như vậy là những người có khuôn mặt của người Âu Mỹ.
Trên người bọn họ tỏa ra hơi thở chết chóc, đẳng đằng sát khí, khiến cho người ta cảm thấy run người sợ hãi.
Jessie nhảy lên chiếc xe bọc thép chống đạn của Diệp Thiên Hạo, liền cười nhạo: "Bộ trưởng Diệp, hãy giơ tay chịu trói đi." “Các người đã không còn đường để lui nửa rồi."
Diệp Thiên Hạo chi hỏi một câu: "Các người rất cuộc là ai?" "Các người biết tội sát hại lãnh đạo tối cao của Đại Hạ này là tội gì không?"
Jessie cười lạnh chế giễu: “Rất xin lỗi, tôi không phải là người của Đại Hạ, sẽ không phải chịu sự hạn chế của pháp luật Đại Hạ các người “Tôi cho các người mười giây để suy nghĩ, nếu như các người còn không chủ động đi ra ngoài, thì cũng đừng có trách ông đây không nhận từ
Thắng khổng Diệp Thiên Hào mắng một câu: "Tôi đã xin chi viện từ Đại Hạ, quân tiếp viên lập tức sẽ đến ngay “Tôi khuyên các người hãy ngoan ngoãn rời đi khỏi đây, nếu không chỉ có con đường chết không còn nghi ngờ gì nữa".
Jessie: "Phải vậy không?" "Cảm ơn ngài đã nhắc nhở chúng tôi, xem ra chúng tôi không còn nhiều thời gian rồi." "Ra tay di."
Năm tên lính đánh thuế của Jessie, ngay lập tức cầm dao và dùi cui, tấn công, phá chiếc xe chống đạn của họ.
Chẳng qua, bọn họ đã đánh giá thấp độ bền và kiên cổ của chiếc xe chống đạn này.
Bạn đã sử dụng tất cả những gì chúng có thể để có được kể cả khẩu súng ngắn mà họ đem theo cũng dùng rồi nhưng vẫn như cũ không thể đột nhập vào bên trong cửa sổ xe. “Một đám rác rười, phế vật." Jessie có chút thiếu kiên nhẫn mắng: "Đốt lửa đi, cả người ở trong xe cũng đốt luôn đi
Linh đánh thuên của anh ta nghe lệnh làm việc.
Bọn chúng lấy hết xăng trong xe tải ra và đổ vào
t