Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng của Anh Hải run rẩy nói: "Người ta nói trên núi Trung Nam có thần tiên, và chữ thần tiên đó chính là ám chỉ môn phiệt Chung Thị."
"Ông thật sự đến từ môn phiệt có các thần
tiên đó?"
Vẻ mặt Chung Mục Tú kiêu ngạo nói: "Đúng
vậy."
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, hầu như mọi người ở đây bắt đầu mất lòng tin.
Tài chính và sức mạnh của môn phiệt Chung Thị có thể so sánh với một đất nước.
Ngay cả Đại Hạ cũng không dám tự ý động
vào bọn họ.
Thậm chí hàng năm phải dâng đồ tặng cho
bọn họ.
Còn những người dân bình thường như bọn họ, càng không có tư cách cản trở chòng vào bọn ho.
Bọn họ nhận ra, ngày hôm nay bọn họ muốn nuốt sống tên người cầm này, thậm chí bọn họ có thể chạy vào môn phiệt Chung Thị gây khó khăn cho người môn phiệt.
Rất nhục nhất
Chung Mục Tú vỗ bụi trên bả vai trên người mình: "Tôi khuyên mấy người bây giờ nên dẫn tôi ra ngoài, thì tôi có thể cho mấy người sống sót."
"Nếu không, môn phiệt Chung Thị của tôi sẽ dẹp yên Lương Yên!"
"Mỏ linh thạch này, sẽ trở thành đồ vật trong túi của môn phiệt Chung Thị của tôi!"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền Tần.
Vị Thần Soái chính là cường giả cấp Vương, có thể giúp bọn họ đuổi những linh hồn ma quỷ này đi.
Hơi thở Diệp Huyền Tần dần chìm xuống.
Cuối cùng anh vẫn bình tĩnh nói: "Được, tôi thả cho ông đi."
Mọi người đều thất vọng. Ài, bọn họ đã đánh giá Thần Soái quá cao rồi.
Thần Soái cũng là một người có tiếng nói và danh vọng ở trong Đại Hạ.
Nhưng bây giờ đứng trước mặt một môn phiệt lớn như này, thì cũng không dám có lòng phản kháng.
Trong lòng Chung Mục Tú cũng cảm thấy dở khóc dở cười một lúc.
Nếu ông ta biết sớm Thần Soái sợ hãi như vậy, thì ông ta đã tiết lộ ra danh nghĩa đệ tử của môn phiệt Chung Thị tốt như thế nào.
Như vậy thì cũng không cần gặp nhau mà đau xương thịt như này.
Chung Mục Tú hết nước hết cái khuyên bảo anh: "Thần Soái, tôi thấy cậu thức thời như vậy, nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội thăng tiến như diều gặp gió."
"Chỉ cần cậu gia nhập vào môn phiệt Chung Thị! Bằng thân phận cường giả cấp vương của mình thì cậu có tư cách tạo ra một thế lực trong môn phiệt Chung Thị này!"
"Không trừng nhà họ Chung chúng tôi rất vui vẻ, sẽ tặng cho cậu một phương pháp tu luyện tốt
nhất?"
"Tôi không cần." Diệp Huyền Tẫn không muốn vướng víu nhiều với Chung Mục Tủ, nên anh xoay người rời đi: "Tiến khách."
"Hừ." Chung Mục Tú trừng mắt nhìn Diệp
Huyền Tân: "Sớm muộn gì có ngày cậu sẽ phải hối hận."
Ông ta ngông nghênh đi ra ngoài.
Chung Mục Tú vừa đi ra khỏi lăng mộ Đế
Viong.
Thì Diệp Huyền Tần quay lại.
Anh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và suy sụp của các tướng sĩ, Diệp Huyền Tần lên tiếng.
"Ông ta đã làm tính mạng của đại đội trưởng chúng ta bị thương, còn lấy trộm linh thạch Đại Hạ của chúng ta, các người thật sự nghĩa là tôi sẽ tha cho ông ta dễ như vậy?"
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền Tân: "Thần Soái, ý của anh là..."
Diệp Huyền Tần nói: "Tôi nghi ngờ là Chung Mục Tủ có đồng phạm, nên tôi giả vờ thả ông ta rồi theo dõi ông ta, để tìm ra đồng phạm của ông ta mà thôi."
Cuối cùng mọi người hiểu ra.
Vừa rồi bọn họ lại lấy suy nghĩ của kể xấu để chỉ người tốt.
Hà Cửu Hoa vội vàng quỳ xuống trước Diệp Huyền Tân: "Thần Soái, xin lỗi anh, vừa nãy chúng tôi đã hiểu lầm anh."
Diệp Huyền Tân nói: "Các người tiếp tục canh giữ mỏ linh thạch, sau này trừ khi chính bản thân tôi đến đây, nếu không thì không cho phép ai tự ý xông vào mỏ linh thạch, nếu bị phát hiện sẽ chém đầu trước rồi báo cáo sau!"
Mọi người hiểu
Những người lính vội vàng đồng ý. Diệp Huyền Tần lập tức âm thầm đi theo dõi
Chung Mục Tú.
Diệp Huyền Tần nghiêm túc nghi ngờ, lần này Chung Mục Tú ăn trộm linh thạch là vì chiến thần Côn Luân.
Anh muốn bắt được chiến thần Côn Luân, rồi trừng phạt ông ta!
Anh nín thở tập trung suy nghĩ, âm thầm theo dõi ông ta, bây giờ trông anh giống như một bóng ma.
Chắc chắn Chung Mục Tú sẽ không bao giờ phát hiện ra anh.
Chung Mục Tú đã đi ra khỏi khu vực cấm
Lương Yên.
Vừa rời khỏi khu vực cấm, thì đột nhiên Chung Mục Tú tức giận hét lên một câu: "Chạy mau, tôi bị lộ rồi."
"Nhanh đi đến môn phiệt Chung Thị để họ đến cứu tôi!"
Chung Mục Tú biết Thần Soái, nên ông ta cũng biết Thần Soái sẽ không bao giờ để ông ta đi ra ngoài dễ dàng như vậy. Ông ta đoán dây có thể là một âm mưu giả vờ
tha để bắt lưới của Thần Soái, cho nên ông ta mới