Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái tim của Diệp Huyền Tần đập mạnh một cái.
Anh đã đánh giá thấp Chung Mục Tủ rồi! Việc đã đến nước này thì Diệp Huyền Trân
cũng không cần phải âm thầm ẩn nấp nữa. Anh nhảy lên một cái, bay ra ngoài vài trăm mét, đứng xuống bên cạnh Chung Mục Tú.
Khí kình vương giả phát ra từ trên người anh, nó đã làm Chung Mục Tú bật ra ngoài vài trăm mét.
Sau khi ông ta rơi xuống đất, thì nôn ra rất nhiều máu.
Diệp Huyền Tần phân phó cho những người lính canh giữ ở phía ngoài cùng: "Bắt ông ta lại cho tôi, canh giữ cẩn thận!"
Tuân lệnh
Những người lính canh giữ ở phía ngoài cùng lao nhanh đến khống chế Chung Mục Tú.
Chung Mục Tú tức giận mắng bọn họ liên tục: "Đệt, ông đây chính là đệ tử ngoại môn của môn phiệt Chung Thị!"
"Đám dân đen các người dám bắt tao, tao nhất định sẽ làm cho các người chết không yên!"
Bốn chữ "Môn phiệt Chung Thị" khiến trong lòng các binh lính hoảng sợ.
Nhưng mà, bọn họ đã có Thần Soái làm chỗ dựa.
Nên bọn họ không còn hoảng sợ như vừa nãy
nữa.
Diệp Huyền Tần nhanh chonhs đuổi theo người đang chạy trốn ở phía bên ngoài khu vực.
Nhưng mà, anh đã đuổi theo một khoảng thời gian dài, thậm chí anh sắp đuổi theo ra khỏi vừng núi cao Lương Yên, cũng không đuổi kịp tên đồng phạm với Chung Mục Tú.
Chiến thần Côn Luân là cường giả cấp Vương, ông ta dùng hết sức mạnh của mình để chạy trốn khỏi nơi núi rừng cao lớn này.
Kể cả thần tiên cũng khó đuổi kịp ông ta. Diệp Huyền Tần thất vọng đi về.
Chung Mục Tủ đã bị các binh sĩ khống chế, nhưng ông ta vẫn mở to miệng chửi rủa như trước.
"Các người là thằng khốn, đồ khốn nạn, đồ vô liêm sỉ
"Diệp Huyền Tần, cậu là cái đồ lật lọng, không xứng với cái tên Thần Soái!"
"Cậu không sợ môn phiệt Chung Thị của tôi đến phá sạch mỏ linh thạch ở Lương Yên này của cậu à?"
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: "Ông nhanh nói cho tôi biết, tên đồng phạm kia của ông là ai?"
"Có phải người đó chính là người bảo ông đến
đây ăn trộm linh thạch đúng không?"
Chung Mục Tú nói: "Tôi không biết."
Diệp Huyền Tẫn cười khẽ nói: "Hình như xương của ông cũng cứng rắn đó."
"Tôi rất thích nói chuyện với những người xương cứng như ông!"
Cả người Diệp Huyền Tần tỏa ra sát khí đi về phía Chung Mục Tú.
Chung Mục Tú sợ hãi nói: "Diệp Huyền Trân, cậu...Cậu định làm gì!"
Diệp Huyền Tần đi lên trước, anh dùng một chân dẫm mạnh nên đầu gối của Chung Mục Tú.
Răng rắc
Đầu gối trên chân trái của Chung Mục Tú bị gãy xương đến vỡ vụn.
Kể cả Hoa Đà sống lại cũng không chưa được chân trái này của ông ta l
Chung Mục Tú đau đớn hét to như tiếng con lợn bị giết, nó vang lên bầu trời của Lương Yên một lúc lâu.
Ánh mắt của Diệp Huyền Tân lại nhìn về phía đùi phải của ông ta nói: "Ông nói cho tôi biết, tên đồng phạm kia của ông là ai!"
Không biết.
Chung Mục Tú cắn chặt hàm răng, thậm chí giữa hàm răng của ông ta chảy ra máu, điều này đã cho thấy ý chí của ông ta kiên định như thế nào.
Diệp Huyền Tần không do dự dẫm mạnh nên đầu gối trân phải còn lại của ông ta.
Rồi Diệp Huyền Tần lại dùng hai cánh tay của ông ta để uy hiếp.
Nhưng Chung Mục Tú vẫn ngậm miệng không nói như trước.
Trong lòng hắn ông ta hiểu rõ, nếu ông ta không khai đồng bọn của mình ra thì ông ta có khả năng sẽ tìm được một con đường sống.
Nhưng nếu bây giờ ông ta khai hết ra, thì ông ta sẽ không còn giá trị gì đối với Diệp Huyền Tần.
Có khả năng Diệp Huyền Tần sẽ giết chết ông
ta.
Hơn nữa, ông ta còn đàn đợi chiến thần Côn Luân đến mật báo với môn phiệt Chung Thị để cứu ông ta.
Nên chắc chắn ông ta sẽ không khai chiến thần Côn Luân ra.
Cuối cùng Diệp Huyền Tân phế hết bỏ tay chân của ông ta, thì Chung Mục Tú vẫn không khai ra tên đồng phạm của mình.
Diệp Huyền Tần cũng hết cách.
Anh biết sức mạnh ý chí của chiến thần không phải là ý chí mà người mạnh bình thường so sánh được.
Kể cả anh có giao ông ta cho đội quân Sát Lang thì cũng khó tra ra được thông tin hữu ích nào.
Mà bây giờ, anh chỉ có thể giam giữ Chung Mục Tủ ở đây, chờ môn phiệt Chung Thị tự chui đầu vào lưới.
Diệp Huyền Tần đã muốn di chuyển bốn môn phiệt lớn từ lâu rồi.
Hàng năm bốn môn phiệt lớn đã sử dụng một lượng tài nguyên lớn của Đại Hạ, để đào tạo ra được rất nhiều cường giả.
Nhưng bọn họ lại tránh tiếp xúc với người bên ngoài, không làm việc gì cống hiến cho Đại Hạ. Nếu nói đúng hơn bọn họ chính là ký sinh
trùng.
Nhân lúc mượn cơ hội này, anh phải gõ cửa nhắc nhớ bốn môn phiệt lớn một lần.