Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phải Long Hổ cũng vội vàng nói: "Năm nay, phái Long Hổ của tôi cũng xin rút khỏi kỳ thi tổng kết Thủ Đô để tránh bị nghi ngờ, kẻo người khác nói chúng tôi thao túng võ khảo."
Chung Thiên Thanh vẫn còn chút hơi thở cuối cùng cũng nói: "Tôi... phái Cổ Mộ của tôi cũng rút lui!"
Để tránh cho các thí sinh của bốn môn phái lớn bị võ giả xã hội chém giết hung tàn, bọn họ chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Cùng lắm thì sau sẽ ngóc đầu trở lại. “Chúng ta đi!”
Chưởng môn phái Thái Sơn phất tay, muốn dẫn người rời khỏi đây. “Dừng lại!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng mở miệng: "Tôi cho phép các người rời đi à? Thí sinh của bốn môn phái lớn hôm nay nhất định phải tham gia kỳ thi. Nếu ai không tham gia kỳ thi, chặt đầu ngay tại chỗ."
Chưởng môn phái Thái Sơn và phải Long Hổ nhũnngười run rẩy.
Bọn họ có thể thấy được Diệp Huyền Tần đang nhắm vào bốn môn phái lớn.
Hôm nay, nếu không tắm máu của bốn môn phái lớn, sợ rằng Diệp Huyền Tần sẽ không chịu để yên.
Haiz, thật sự không được thì chỉ có thể dùng đến con át chủ bài cuối cùng thôi.
Tuy nhiên, người đứng sau bọn họ quá bí ẩn, không đến bước đường cùng thì không thể để đối phương bại lộ.
Trong bốn môn phái lớn, có một người đột nhiên bước ra.
Kẻ đó nổi giận gầm lên một tiếng: "Tôi là võ giả Đại Hạ. Và tôi có quyền tự do lựa chọn tham gia kỳ thi võ thuật thống nhất hay không. Tôi muốn rời đi thì cho dù là ông trời cũng không có tư cách ngăn cản tôi. Ngoài ra, Diệp Huyền Tần, để tôi nói cho anh biết tôi còn là phó hội trưởng của Hiệp hội Võ giả An Bình, là một nhân viên chính phủ chính quy. Nếu anh dám để cho người của anh làm tôi bị thương, đó chính là gây thương tích cho nhân viên chính phủ, là trọng tôi."
Người thanh niên này là con trai của chưởng môn phải Thái Sơn.
Cậu ta đang trong tuổi nổi loạn, vênh váo hung hằng.
Cộng thêm chưởng môn phái Thái Sơn đã chiều hư cậu ta từ khi còn nhỏ, khiến cậu ta bồi dưỡng thành tính cách không coi ai ra gì.
Cậu ta chỉ coi Diệp Huyền Tần là một mối đe dọa,không dám làm tổn thương bất cứ ai, vì vậy cậu ta mới bước ra ngoài một cách vệnh váo.
Diệp Huyền Tần cười gần: "Cậu nói sai rồi. Không phải tôi nói đả thương cậu, mà là giết cậu! Làm đi!"
Đầu óc chưởng môn phái Thái Sơn ầm vang.
Ông ta đã nhìn thấy bao nhiêu cảnh đời, đã hiểu rõ tình hình tại chỗ, Diệp Huyền Tần thật sự dám nổi súng.
Nhưng đứa con trai vẫn ngang ngược gây chuyện, chống đối Diệp Huyền Tần. Cậu ta cứ thế là đang tìm đường chết đấy.
Ông ta muốn ngăn cản, nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi.
Trên đỉnh núi đối diện, hơn mười vị chiến sĩ đang nhằm họng súng vào con trai ông ta.
Tiếng súng hỗn độn vang vọng khắp đất trời rất lâu.
Kèm theo đó là tiếng la hét thảm thiết của con trai chưởng môn phái Thái Sơn.
Cơ thể của cậu ta bị bắn nằm rạp dưới sàn ngay tại chỗ, nằm liệt trên dòng sông đẫm máu.
Những thí sinh ban đầu dự định rời đi thì bị cảnh tượng này làm cho sợ mất mật, bọn họ lần lượt dừng bước lại.
Vừa rồi bọn họ còn nghi ngờ liệu Thần Soái có dám nổ súng hay không. Giờ đây, Thần Soái đã thành công xua tan nghi ngờ của bọn họ.