Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chỉ không bao lâu sau, Tứ đại môn phiệt ẩn thế đã không còn nữa.
Môn phiệt Chung Thị hôm nay, cũng chỉ còn sót lại là một cái vỏ rỗng.
Chỉ có vài người ít ỏi vẫn còn nán lại để trấn thủ nơi này, trong trong lành nhưng lại vô cùng yên tĩnh, vắng lặng.
Ông Sở hỏi dò: “Thần Soái, xin cho hỏi tứ đại môn phiệt ẩn thế bây giờ đang ở nơi nào?”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía ông Sở: “Sao, ông có hứng thú với bọn họ à?”
Cho đến tận bây giờ, hình ảnh ông Sở lén lén lút lút đi vào phòng trà của nhà họ Chung, lại lén lén lút lút khiêng một bao tải to toàn trà quý ở trong đó ra vẫn còn hiện lên rõ mồn một ở trước mắt.
Ông Sở vô cùng xấu hổ: “Không có không có, tôi... tôi chỉ lo lắng những kẻ bất tài này sẽ không thể giữ được bảo bối cho nhà họ Chung mà thôi.”
“Nếu Thần Soái không ngại, tôi có thể tự nguyện ở lại đây, giúp Đại Hạ canh giữ báu vật quốc gia”
Diệp Huyền Tần làm sao có thể không hiểu được ý của ông Sở, anh ta chỉ cảm thấy buồn cười: “Chuyện này không cần ông quan tâm."
“Sau lưng tôi đã có chiến thần Côn Luân, đủ để bảo vệ bảo vật rồi.”
Ông Sở vẻ mặt ảo não, hung dữ trừng mắt nhìn Bất Chí: “Hừ, bảo cậu khiêng túi bảo vật đi thì cậu không nghe.”
“Bây giờ hối hận chưa”
Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, Hai cái người này đúng là như trẻ con.
Bọn họ không tiếp tục bán lại ở đây lâu nữa, tiếp tục lên đường hướng về phía Nam.
Khi đi đến một thung lũng, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên dừng lại, khẽ nói: “Dừng lại, có động tĩnh”
Mọi người ngay lập tức dừng bước, dè dặt hỏi: “Thần Soái, có chuyện gì vậy?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi cảm nhận được âm khí."
Âm khí.
Thần kinh mọi người lập tức trở nên căng thẳng.
Giây tiếp theo, cả thung lũng bắt đầu rung chuyển, vô số những tảng đá lớn nhỏ từ hay bên vách núi lăn xuống trông như một cơn mưa đá.
Đúng là có mai phục!
Mọi người sợ hãi, vội vàng chống cự lại.
Nhưng cơn mưa đá này quá dày đặc, đám người Độc Lang không thể nào chống cự lại được.
Suy cho cùng thì thực lực của họ bây giờ ngay cả chiến thần cũng không bång.
Ngược lại, Diệp Huyền Tần lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, không chút hoang mang.
Anh ta phóng xuất ra kình khí hải dương, biến thành một tấm lá chắn to phủ lên trên đầu mọi người.
Những hòn đá rơi xuống tấm lá chắn ấy, tất cả đều biến thành bụi phấn nhẹ như bay.
Cơn mưa đá rất nhanh đã ngừng lại.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Xin hỏi thần thánh phương nào muốn chặn đường chúng tôi, có thể hiện thân hay không."
Một giọng nói mờ mờ ảo ảo nghe như từ phía chân trời truyền đến, nói: “Các người tiến vào khu vực của Âm Ti chúng tôi, phải bị trừng phạt!”
Khu vực của Âm Ti, không ngờ “đánh bậy đánh bạ”, vậy mà lại đi đến được Âm Ti.
Diệp Huyền Tần trong lòng vui mừng nhảy nhót, nói không chừng có thể nhân cơ hội này tiêu diệt Âm Ti.
Nhưng cũng có đôi chút lo lắng, địa phận này của Âm Ti, cùng với ngọn núi Thần đều là cùng một vị trí ở núi Trung Nam.
Bọn họ liệu có thể nhanh chân đến trước, tìm được vị trí của ngọn núi Thần hay không.
Ngọn núi Thần có thể được coi là báu vật, nếu như bị lãng phí vào tay Âm Ti thì đúng là phí của trời.
Diệp Huyền Tần nói: “Nơi mà mặt trời và mặt trăng tỏa sáng, có nước sông chảy qua thì đều là lãnh thổ của Đại Hạ.”
“Âm Ti là cái thá gì mà lại dám cả gan nhận đây là địa phận của Âm Ti."
Người kia thấy vậy, nói: “Tôi là Thập Điện Vương Minh, Vương Lập Thành.”