Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà, không phải bây giờ anh ta đang đi theo dõi Hoa Tú Ảnh để tìm vị trí của Âm Ti hay sao?
Tại sao bây giờ lại ôm Hoa Tú Ảnh quay về?
Mà Hoa Tú Ảnh trông giống như... không còn dấu hiệu của sự sống.
Chiến thần Côn Luân không chờ được vội hỏi: “Thần Soái, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sao Hoa Tú Ảnh lại chết một cách bi thảm như vậy?”
Diệp Huyền Tần hơi thở dài, nói suy đoán của mình cho mọi người nghe.
Nghe xong, ai cũng trầm mặc không nói lời nào.
Chiến thần Côn Luân nói: “Đại khái có thể hiểu là Hoa Tú Ảnh bị Âm Ti dùng âm khí mê hoặc tâm trí.
“Tôi biết, thân là nữ chiến thần đệ nhất Đại Hạ, Hoa Tú Ảnh tuyệt đối sẽ không bán nước cầu vinh mà.”
Bất Chí cũng nói: “Các cao thủ trong Âm Ti hẳn cũng đa phần là bị âm khí mê hoặc tâm trí nên mới vì Âm Ti mà cống hiến hết sức lực”
“Nếu có cách làm cho âm khí tiêu tan, giúp bọn họ khôi phục lại tâm trí, cải tà quy chính, vậy thì chỉ ngày một ngày hai thôi là có thể diệt trừ Âm Ti.”
Diệp Huyền Tần vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý.
Làm tiêu tán âm khí, anh ta nhất định sẽ tìm cách.
Đáng tiếc chính là hiểu biết của anh ta đối với Âm Ti quá ít, có cổ cũng chẳng được bao nhiêu.
Anh ta nói với Độc Lang: “Độc Lang, chuyển lời cho lão quốc chủ giúp tôi.”
“Tôi đề nghị tổ chức một đội ngũ nghiên cứu âm khí, chuyên môn nghiên cứu làm thế nào để có thể làm tiêu tan âm khí”
“Nếu có thể nghiên cứu ra được biện pháp làm âm khí tiêu tan thì đối với mọi người chỉ có lợi chứ không hề có hại.”
Độc Lang gật đầu: “Được, em sẽ chuyển lời cho lão quốc chủ.”
Diệp Huyền Tần lại nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại một chút.”
“Ngày mai theo tôi đi tìm ngọn núi Thần.”
Lão trưởng thôn nói: “Tôi vừa mới liên lạc với quân đoàn Thanh Long
“Quân đoàn Thanh Long có hơn sáu trăm cường giả, vậy mà bây giờ vẫn mãi không tìm được manh mối của ngọn núi Thần.”
“Tôi thấy chúng ta bây giờ đang tìm kiếm manh mối một cách mù quáng, làm thì nhiều mà kết quả lại chẳng được bao nhiêu, xác suất tìm thấy ngọn núi Thần là quá nhỏ."
“Không thì đợi quân đoàn Thanh Long tìm được manh mối của ngọn núi Thần, đến lúc đó có mục tiêu rõ ràng rồi thì chúng ta mới cùng nhau đi tìm."
Diệp Huyền Tần nói: “Hoa Tú Ảnh đã nói cho tôi biết vị trí của ngọn núi Thần rồi.”
“Lần tìm kiếm này chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.” Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ.
Có manh mối của ngọn núi Thần là quá tốt rồi.
Mọi người bắt đầu đứng lên đi về chỗ của mình để nghỉ ngơi. Còn Diệp Huyền Tần thì lại đi tìm Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết được linh khí làm dịu nên sắc mặt trở nên hồng hào hơn rất nhiều, trông rất động lòng người.
Dấu hiệu sự sống của cô bây giờ càng ngày càng kiên quyết.
Chỉ là âm khí trong cơ thể cô có vẻ càng ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Người bình thường làm sao có thể chịu được được âm khí tàn phá.
Nếu không nhanh chóng làm âm khí tiêu tan, rất có thể Từ Lam Khiết sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Diệp Huyền Tần vuốt ve mái tóc dài của Từ Lam Khiết, nói: “Lam Khiết, em yên tâm.
"Bất luận phải trả giá như thế nào đi chăng nữa, anh cũng nhất định sẽ cứu được em.
“Cho dù anh phải cùng với Âm Ti đối đầu, ngọc nát đá tan thì anh cũng nhất định sẽ cứu được Tiểu Quân Quân của chúng ta ra."
“Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, mãi mãi không tách rời.”
Màn đêm kéo dài, Diệp Huyền Tần đã cả đêm không ngủ.
Bây giờ Diệp Huyền Tần đã là Tuyệt Điện, so với người khác thì thân thể anh ta đã đạt đến mức siêu việt.
Cho dù vết thương hay sao đó mười ngày nửa tháng không khỏi thì đối với anh ta cũng không có ảnh hưởng gì.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đúng giờ xuất phát đến núi Trung Nam tìm ngọn núi Thần.
Diệp Huyền Tần, lão trưởng thôn, chiến thần Côn Luân tốc độ tiếp cận chỉ kém vận tốc âm thanh một chút. Còn Độc Lang và đám người ông Sở căn cơ bị hao tổn, thực lực không thể so được với đám người Phong Vương cường giả.
Cũng may Diệp Huyền Tần trên đường đi luôn phóng xuất ra kình khí, giúp cho đám người Độc Lạng tăng nhanh tốc độ.
Bọn họ đi đằng trước tốc độ cũng không hề chậm chút nào.
Mặt trời lên cao vào giữa trưa thì cũng là lúc bọn họ đến núi Trung Nam.
Từ trên cao nhìn xuống môn phiệt Chung Tự, mọi người đều có cảm xúc bùi ngùi.
Trước đó vài ngày,