Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Hiến Tần như có điều suy nghĩ, nói: "Được thôi, nếu đã là lệnh của lão quốc chủ thì đương nhiên sẽ tuân theo “Tôi tự mình báo lại với quốc chủ là được rồi, ông đi theo tôi.”
Diệp Hiến Tần gọi người phụ trách mỏ linh thạch đến một nơi không người.
Người phụ trách mỏ linh thạch tò mò hỏi: “Thần Soái, tại sao phải tới chỗ này để liên lạc với lão quốc chủ?"
Diệp Hiến Tần nhỏ giọng nói: "Cơ mật cấp SSSS, qua đây, tôi nói cho ông biết!”? Há?
Vừa nghe nói là cơ mật cấp S.
Thì người phụ trách mỏ linh thạch kia liền không thể không coi trọng, ông ta vội vàng kề lại gần người Diệp Hiến Tần.
Không ngờ lúc này Diệp Hiến Tần lại đưa tay chụp xuống trên đầu người kia.
Trong chớp mắt chóp đầu của ông ta liền bị bópnát. “Hừ, đây là do mày tự mình muốn chết, không thể trách tạo được.
Đáng thương cho người phụ trách mỏ linh thạch.
Trước khi chết vẫn còn mở to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không hiểu được.
Ông ta không hiểu nổi.
Thần Soái trước nay vẫn xem quân nhân như người một nhà.
Tại sao lại vô duyên vô cớ giết chết mình.
Diệp Hiền Tần lên máy bay trực thăng, tiếp tục đi về phía trước.
Người điều khiển máy bay hỏi: “Thần Soái, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Diệp Hiến Tần đứng ở nơi cao cả ngàn mét nhìn xuống mặt đất bên dưới: “Khu vực Hoàng Hà.
Vâng!
Máy bay trực thăng bay về phía Hoàng Hà.
Trải qua hành trình bay mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng bọn họ cũng đến được lưu vực sông Hoàng Hà, đồng thời cuối cùng hạ cánh tại một bãi cát bên cạnh bờ sông.
Bãi cát bờ sông này.
Trước không có thôn, sau không có tiệm.
Cực kỳ hoang vắng.
Gần ngay bên cạnh bãi cát là một mảnh rừng rậm.
Có thể thấp thoáng thấy được trong khu rừng kiacó không ít ngôi mộ độc lập.
Nhìn theo độ phong hóa ăn mòn trên nấm mồi.
Thì có thể thấy được những ngôi mộ độc lập này đã trải qua nhiều năm tháng rồi.
Xuống máy bay!
Diệp Hiến Tần dẫn hai người điều khiển xuống khỏi máy bay, sau đó nói: “Đem tiên thảo linh dược và linh thạch trên máy bay xuống, sau đó chuyển vào ngôi mộ trong rừng rậm đi.”
Hả?
Hai người điều khiển kia đều sửng sốt.
Bọn họ vốn cho rằng.
Những linh thảo và linh thạch này đều sẽ được đưa tới chỗ bộ đội.
Nhưng hoàn toàn không ngờ lại là đưa đến vùng đất hoang vu này.
Thần Soái đang định làm gì vậy.
Diệp Hiến Tần trách mắng nói: “Còn muốn tôi lặp lại lần thứ hai những lời giống hệt vậy thì hai người chắc chắn sẽ chết!”
Vâng!
Hai người điều khiển không dám do dự nữa, đều vội vàng động tay vận chuyển.
Bọn họ cũng là quân nhân nên tố chất thân thể cũng không phải người thường có thể so được.
Rất nhanh họ liền có thể nhẹ nhàng dọn hết linhthảo linh dược trên máy bay trực thăng xuống, chuyển đến giữa đám mồ mã kia.
Diệp Hiến Tần còn lệnh cho hai người cũng nâng Lý Lặng đã cụt tay cụt chân qua đây.
Sau đó.
Diệp Hiên Tần liền ném cho hai người điều khiển một cây súng ngắn: “Hai người có thể đi rồi.” “Tuân lệnh!”
Ngay lúc hai người điều khiển kia định xoay người chuẩn bị rời đi thì: “Đứng lại!"
Diệp Hiến Tần đột nhiên kêu hai người lại: “Hai vị, đi đầu vậy?”
Hai người kia đều sững sờ. “Thần Soái, chẳng phải anh muốn chúng tôi rời đi sao?”
Diệp Hiên Tần nói: “Ý của tôi là, bảo hai người rời khỏi thế giới này!
Cái gì!
Hai người hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Sau đó vội vàng quỳ xuống trước mặt Diệp Hiện Tần: “Thần Soái, không biết hai người chúng tôi đã làm sai chuyện gì mà khiến anh phải trừng trị chúng tôi bằng tôi chết!”
Diệp Hiên Tân nói: “Hai người không sai, tôi chỉ là muốn các người chết mà thôi!” “Không biết đường đường là Thần Soái như tôi có có được quyền lợi này không!” Hai người kia hít sâu một hơi: “Thần Soái, anh