Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Lặng ở một bên đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mọi người đều biết Thần Soái nổi danh bao che người của mình.
Những tướng sĩ dưới trướng của anh đều được Thần Soái xem như là anh em ruột thịt.
Nhưng lúc này đây anh vậy mà lại vô duyên vô cớ cướp đi tính mạng của hai người vô tội.
Lẽ nào Thần Soái gọi mình đến đây là vì muốn giết mình?
Ý nghĩ này lập tức liền khiến Lý Lặng sụp đổ, ông ta không ngừng lùi về sau.
Diệp Hiện Tần khinh thường liếc Lý Lặng một cái: “Yên tâm, tôi giữ lại ông vẫn còn chỗ cần dùng đến, sẽ không giết ông đâu!”
Nghe được lời này nỗi lòng thấp thỏm của Lý Lặng mới được thả lỏng ra.
Tiếp theo Diệp Hiên Tần liền đem tất cả linh thảo linh dược cùng với linh thạch chất đống xung quanhmột ngôi mộ lớn nhất.
Sau đó liền ngồi xếp bằng xuống, trong miệng lẩm nhẩm chủ ngữ.
Tiếp theo, một màn thần kỳ đã xảy ra.
Linh khí của linh dược và linh thạch theo sự khống chế của Diệp Hiến Tần, toàn bộ đều xâm nhập vào trong mộ.
Được linh khí tưới tắm, cỏ dại khô vàng vốn mọc trên mộ đã dần dần một lần nữa lộ ra sức sống, điên cuồng sinh trưởng.
Cuối cùng cỏ dại trên mộ đã mọc cao hơn cả một mét, xanh um tươi tốt, sức sống tràn trề.
Tác dụng của đám linh dược và linh thạch này thật đúng là khủng bố.
Điều này còn chưa tính là gì.
Không bao lâu.
Chỉ nghe bên trong ngôi mộ truyền đến một tiếng 'rac'.
Hình như có thứ gì đó đang nứt ra.
Trên mặt Diệp Hiến Tần hiện lên vẻ vui mừng, anh ta càng thêm nhanh chóng niệm chú ngữ.
Chỉ thấy tốc độ xâm nhập vào phần mộ của linh khí cũng đột nhiên tăng nhanh lên gấp mấy lần. Rất nhanh ngôi mộ kia cũng nứt ra từ bên trong, nứt ra làm đôi.
Ở giữa lộ ra một khe nứt rộng khoảng nửa mét.
Lý Lặng trừng lớn mắt mà nhìn...Một người chết, chầm chậm bò ra khỏi khe nứt
Ông ta khiếp sợ tới mức nghẹt thở. kia!
Thần Soái Diệp Huyền Tần lại dùng linh khí nuôi cho một người chết sống lại!
Ông ta dám tin rằng cho dù là Linh Quản Tỉ quản lý tất cả linh dược của Đại Hạ cũng không làm được điều này!
Người chết kia đã sớm thối rữa không còn gì nữa, phần lớn thân thể đã thối rữa nát tươm, chỉ còn có mấy miếng thịt là còn hoàn chỉnh.
Mặt của ông ta cũng đã nát bấy chỉ còn lại đường nét từng sợi cơ bắp trên mặt, đã không phân biệt được dáng vẻ khi còn sống nữa.
Chỉ có một đôi mắt đỏ ngầu thì vẫn hừng hực tràn đầy tinh thần như cũ
Thân thể của ông ta.
Dưới sự tưới tắm của linh khí nồng đậm.
Đã nhanh chóng tự mình khôi phục.
Diệp Hiến Tần kích động rơi lệ, vội vàng dập đầu với cái xác chết thối rữa kia. “Con Diệp Hiến Tần, bái kiến cha nuôi.” “Cung nghênh cha nuôi quay về!”
Cái xác thối rữa kia nhìn quanh bốn phía, trong mắt vẫn luôn mang vẻ mờ mịt dường như vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng lại trên người
Diệp Hiến Tần.Lúc này sự mê mang trong mắt mới tan bớt đi không ít. “Diệp Hiến Tần, là con đã gọi tỉnh ta?”
Diệp Hiến Tần dập đầu nói: “Vâng thưa cha nuôi. Cái xác thối rữa kia vui mừng cười lên khiến cho thịt trên mặt lại rơi xuống thêm một miếng: “Diệp Hiện Tần, cha nuôi quả nhiên không nhìn lầm con!”
Lý Lặng lúc này đã cảm thấy đầu mình không đủ dùng rồi.
Tại sao Thần Soái lại tự xưng là Diệp Hiến Tần.
Cha nuôi của anh cũng gọi anh là Diệp Hiến Tần. Còn có sao trước giờ chưa từng nghe Thần Soái có cha nuôi gì nhỉ.
Lại liên hệ đến
Người ở trước mặt mình đây, có những hành động cực kỳ khác với Thần Soái trước kia.
Một cái ý tưởng khủng bố đang dần dần chiếm lĩnh trong đầu ông ta. Ông ta run rẩy nói: “Cậu... cậu không phải Thần
Soái Diệp Huyền Tần!” “Cậu... cậu đang giả mạo cậu ấy?”
Diệp Hiện Tần nở một nụ cười quỷ dị với ông ta: “Ông nói xem?”
Nụ cười này đã coi như là đáp án rồi.
Lý Lặng trong nhất thời không thể nào tiếp nhận nổi hiện thực này.
Ông ta hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai, tại sao lại có dáng