Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta nói, "Anh,không đủ điều kiện để nhận ra tổ trùng của Hắc Miêu.” Tại sao?
Diệp Huyền Tần ngược lại hỏi: “Người khác đều có tư cách, vì sao tôi không có tư cách?”
Miêu Hào Tam nói: “Rất đơn giản, anh không phải người Bạch Miễu. Cho nên ngay cả bản mệnh cổ cũng không có, làm sao tổ trùng của Hắc Miêu nhận làm chủ nhân?”
Diệp Huyền Tần: “Ai nói cho anh biết tôi không phải là người Bạch Miêu? Tôi không chỉ là Bạch Miêu người trong tộc, hơn nữa bản mệnh cổ của tôi, cũng là huyết thống thuần khiết của Bạch Miêu.”
Ông ta sẽ tin anh chứ?
Miêu Hào Tam lạnh lùng trả lời: “Bản mệnh của anh đâu? Có bản lĩnh thì mang đến cho tôi xem.”
“Được rồi, được rồi.” Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý.
Lúc này Miêu Tử Ngôn đứng lên nói: “Thánh chủ, đừng nói nhảm với anh ta nữa, anh ta đang lấy chúng ta ra đùa giỡn. Đó là những ngày gần đây mà tôi đã thấy. Bản mệnh cổ của anh là vô nghĩa, anh ta đang lấy chúng ta làm trò tiêu khiển. Tên khốn khiếp này mấy lần làm nhục nhã thánh chủ, cho dù người có thể nuốt được nỗi tức giận này, tôi cũng nuốt không nổi. Tôi xin xuất chiến và giết tên khốn này.”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía Miêu Tử Ngôn: “Được rồi, anh cầu xin xuất chiến, tôi toàn lực ứng chiến là được ôi. Ra khỏi đây đi.”
Một tiếng quát giận dữ, ẩn chứa khí tràng cường hãn, tâm thần Miêu Tử Ngôn chấn động run rẩy, làm sao còn có can đảm đi ra ngoài nghênh chiến.
Miêu Hào Tam cười dữ tợn: "Diệp Huyền Tần, tôi biết anh có chút bản lĩnh, có vốn điên cuồng. Thế nhưng, ở trước mặt tôi thfi anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu làm nô lệ mà thôi.”
“Toàn bộ nghe lệnh, phóng thích mệnh cổ, bố trí đại trận Vạn Cổ. Lần này tất phải lấy tính mạng của anh ta, nếu không, chém đầu không tha!”
Dứt lời, bản tộc Hắc Miêu lập tức phóng thích mệnh cổ.
Mà người dân Bạch Miêu hơi do dự một chút, cũng nhao nhao phóng thích ra mệnh cổ.
Hiện giờ bọn họ đã quy thuận Hắc Miêu, nếu không nghe thánh chủ, bọn họ sẽ chết rất thảm.
Không làm tổn thương đến lợi ích cuộc sống của người lạ.
Hàng ngàn bản mệnh cổ lơ lửng giữa không trung, sát khí đằng đẳng, chuẩn bị sẵn sàng lấy đi tính mạng Diệp Huyền Tần.
Trận chiến này khiến Tuyết Mai sợ hãi.
Cô ta hạ ý thức muốn đi đứng ra ngoài bảo vệ Diệp Huyền Tần, thế nhưng lại bị Kiều Diễm kéo lại.
Kiều Diễm nói cô ta không cần quản, anh Diệp sẽ không có việc gì.
Kiều Diễm biết, Diệp Huyền Tần là lão tổ Bạch Miêu, thần thông quảng đại. Tất cả đều là bố cục của anh sắp xếp cho nên chắc chắn anh cũng có thể đảo ngược Càn Khôn.
Tuy nhiên Tuyết Mai không biết Diệp Huyền Tần có thân phận gì, cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Cuối cùng cô ta vẫn tránh được bàn tay Kiều Diễm, đứng trước mặt Diệp Huyền Tần.
“Dừng lại, Miêu Hào Tam, ngay lập tức ra lệnh cho họ dừng lại. Anh không thể làm tổn thương anh ta.”
Trong một thời gian, khuôn mặt của Miêu Hào Tam tối đen lại: “Tuyết Mai, cút cho tôi, cô là người phụ nữ của ông đây, nhưng bây giờ bảo vệ người đàn ông khác, cô đang thách thức giới hạn của tôi!”
Tuyết Mai kiên trì nói: “Miêu Hào Tam, rút đại trận Vạn Cổ, nếu không bây giờ tôi sẽ tự sát cho ông xem.”
Nói xong, Tuyết Mai lấy từ trong tay áo ra một cái kéo, đặt lên cổ mình. Miêu Hào Tam nhất thời khẩn trương.
Ông ta thèm thuồng Tuyết Mai đã rất lâu rồi, nếu cô ta chết như vậy, ông ta sẽ hối hận suốt đời.
Miêu Hào Tam vội vàng nói: "Được, Tuyết Mai, cô khăng khăng muốn bảo vệ anh ta sao!”
Tuyết Mai gật đầu.
Miêu Hào Tam: “Vậy thì, chúng ta hãy thỏa thuận ngay bây giờ. Nếu cô đồng ý gả cho tôi, ngoan ngoãn hầu hạ tôi cả đời, tôi sẽ buông tha Diệp Huyền Tần thì sao?”
Tuyết Mai do dự.
Miêu Hào Tam thở dài: “Nếu cô không đồng ý... Tôi chỉ có thể thành toàn cho cô, hai người người đi chết để làm một cặp uyên ương khổ mệnh đi.”