Chương
Đội trưởng đội bảo vệ nổi giận rồi nói: “Đi ra, ra đây cho tôi!”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Anh vẫn muốn bị cửa kẹp chết hay sao? Được, tôi thành toàn cho anh!”
Kình khí của Diệp Huyền Tần tăng thêm vào trên hai cánh cửa của thang máy, điều khiển khiến cho cửa thang máy khép lại.
Đội trưởng đội bảo vệ đều nhìn choáng váng.
Đệt, tình huống gì đây, không phải tính năng tự động cảm biến của cửa thang máy, sẽ không đóng được khi có người ở giữa sao, như thế nào còn đóng lại được!
Là cảm ứng không nhạy hay sao? Đội trưởng đội bảo vệ vẫn chắn ngang không nhúc nhích, nghĩ thầm đợi cửa thang máy đụng tới anh ta, có lẽ nó sẽ tự động lùi về.
Rất nhanh, cửa thang máy liền đụng tới cơ thể của đội trưởng đội bảo vệ, nhưng tốc độ đóng cửa nếu không những không giảm, thậm chí còn nhanh hơn vài phần. Đệt, cửa thang máy hỏng rồi! Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng muốn lui ra ngoài, nhưng mà, đã không kịp nữa.
Cửa thang máy chợt tăng tốc, thoáng cái kẹp chặt lấy cơ thể của Đội trưởng đội bảo vệ, Đội trưởng đội bảo vệ muốn giãy ra cũng không giấy được. Anh ta nhất thời bị dọa suýt nữa tiểu ra quần.
Nếu thang máy tiếp tục khép lại, chính mình còn không phải bị kẹp thành hai khúc rồi hay sao?
Trường hợp đó nghĩ thôi cũng thấy thảm thương rồi.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng hô to: “Cứu mạng, cứu mạng với.”
“Người đâu nhanh tới kéo tôi ra ngoài.”
Một đảm bảo vệ vội vàng xông lên, muốn kéo đội trưởng đội bảo vệ ra ngoài.
Nhưng, căn bản chẳng ăn thua gì, đội trưởng đội bảo vệ bị kẹp chặt gắt gao, không nhúc nhích tý nào, ngược lại cơ thể anh ta sắp bị kéo thành hai đoạn.
“Đừng kéo, đừng kéo nữa.” Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng hô: “Mấy người cạy cửa thang máy ra đi.”
Bảo vệ cấp dưới của anh ta vội vàng lấy đến các loại công cụ, xà beng, xẻng, thanh thép,… Cố gắng cạy cửa thang máy ra.
Nhưng, sức mạnh của bọn họ làm sao so sánh được với kình khí của Diệp Huyền Tần.
Cửa thang máy vẫn như trước không chút dừng lại, thậm chí lại thu hẹp thêm mấy phần.
Răng rắc!
Xương sườn của đội trưởng đội bảo vệ bị bẽ gãy một cái thật mạnh.
Sự đau nhức khiến cho anh ta kêu la thảm thiết không dừng lại được.
“Nhanh, nhanh đi tìm công cụ, cưa cửa thang máy ra.”
Có một bảo vệ nhỏ nhắc nhở: “Nhưng đó chính là phá hoại tài vụ công ty…”
“Đệt” Đội trưởng đội bảo vệ nguyền rủa: “Ông đây đều sắp bị kẹp chết, còn ở đó mà quan tâm một cái thang máy nát hay sao.” “Ông đây đền, ông đây đền tiền thang máy.”
Nhóm bảo vệ vội vàng rời đi, đi tìm cưa điện.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần như xem thằng hề đang nhảy nhót nhìn Đội trưởng đội bảo vệ: “Bây giờ cầu xin tôi tha thứ, nói không chừng tôi có thể tha cho anh một mạng đấy”
“Anh câm miệng!” Đội trưởng đội bảo vệ mắng: “Chờ người của tôi tìm được cưa điện, đem tôi cứu ra đi ngoài, tôi lại trừng trị anh đấy.”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ sợ anh không đợi được đến lúc đó, thang máy lập tức đi lên, anh sẽ bị kẹp thành hai khúc rồi.”
Đội trưởng đội bảo vệ nhe răng cười: “Ha hả, đúng là tóc dài kiến thức ngắn, mọi người đều biết, cửa thang máy không hoàn toàn khép kín, là sẽ không vận hành được đâu.” Diệp Huyền Tần: “Vậy anh đều không thấy được sao, bây giờ này thang máy nghe lời tôi, nếu tôi muốn nó đi lên, thì nó phải đi lên.”
Đội trưởng đội bảo vệ: “Tin anh cái quỷ đấy.” Diệp Huyền Tần: “Thang máy đi lên đi.”
Quả nhiên, thang máy bắt đầu chầm chậm đi lên đứng lên.
Trên thực tế, Diệp Huyền Tần sớm dùng kình khí khống chế được khoang thang máy này, lên hay xuống đều do một ý niệm của anh.
A a a a!
Trái tim bé bỏng của tên đội trưởng đội bảo vệ nhất thời bị dọa sắp bay lên trời cao theo rồi.
Mắt thấy cơ thể sắp bị kẹt lại, anh ta vội vàng hô: “Dừng lại, dừng lại, hu hu hu, tôi vẫn chưa muốn chết.”
Diệp Huyền Tần: “Gọi một tiếng ông nội, thì tôi lập tựucs để thang máy dừng lại Ông nội, ông nội, ông nội ruột của tôi, ông nhanh chóng làm thang máy dừng lại đi.
Mạng nhỏ lúc này cũng sắp không còn, đừng nói gọi ông nội, cho dù là tổ tông cũng phải gọi.
Anh ta gọi một tiếng ông nội, quả nhiên thang máy đã dừng lại. Lúc này đội trưởng đội bảo vệ hơi mông lung.
Tình huống gì đây, khi nào mà thang máy đổi thành điều khiển bằng giọng nói?
Anh ta thử nghiệm một chút: “Thang máy, mở cửa ra.”
Thang máy không hề phản ứng.
Diệp Huyền Tần: “Tôi hỏi anh, anh là muốn sống, hay là muốn bị kẹp thành hai đoạn.”
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng hô lên: “Tôi muốn sống, tôi muốn sống, ông nội, câu xin ông hãy tha cho tôi đi, tôi biết sai rôi.”
Tuy rằng chuyện này rất bất thường, nhưng tính mạng bị đe dọa, đội trưởng đội bảo vệ không thể không tin tà.