Chương
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, bật chức năng quay video: “Muốn mạng sống à, có thể, liên tục hỗ to mười tiếng Trương Nặc Thuỷ là đồ vô lại, là Trương Nặc Thuỷ phóng hoả đốt tập đoàn Đạo Vương.
Hå…?
Khuôn mặt của đội trưởng bảo vệ lập tức biến thành màu gan heo. Mắng ông chủ, chẳng lẽ anh ta không còn muốn sống nữa hay sao?
Mà nếu như nói Trương Nặc Thuỷ đã phóng hỏa đốt tập đoàn Đạo Vương… cũng giống nhau đều là tội chết khó thoát.
Đội trưởng bảo vệ tiếp tục cầu xin: “Người anh hùng này, xin ngài hãy tha cho tôi đi mà, tôi thực sự biết sai rồi, hu hu hu…”
Ài dà.
Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Tôi không có thời gian nhiều lời với ông, nếu như ông không nghe lời thì chỉ có thể bị thang máy ngắt thành hai khúc mà thôi.”
“Đúng rồi, ông nói nếu như bị thang máy kẹp thành hai khúc, liệu cảnh sát có thể tra ra được trên đầu của tôi hay không? Chắc là không thể nào đâu, ai mà ngờ được thang máy có thể được điều khiển bằng âm thanh cơ chứ?” “Thang máy, bay lên đi nào!” Thang máy chậm rãi đi lên.
Đội trưởng bảo vệ hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng la lên: “Trương Nặc Thuỷ là đồ vô lại, là Trương Nặc Thuỷ phóng hỏa đốt tập đoàn Đạo Vương.”
“Trương Nặc Thuỷ là đồ vô lại, là Trương Nặc Thuỷ phóng hỏa đốt tập đoàn Đạo Vương.”
“Trương Nặc Thuỷ…”
Giọng nói của anh ta rất lớn, vang vọng thật lâu, quanh quẩn ở trong đại sảnh lầu một, trực tiếp khiến cho da đầu người nghe tê dại.
Đội trưởng bảo vệ lần này đã hoàn toàn xong đời rồi, anh ta mà cũng dám nhục mạ ông tổng, hơn nửa còn là ở trước mặt công chúng nữa chứ…
Chờ đội trưởng bảo vệ mắng đủ rồi, anh mới buông cửa thang máy ra. Đội trưởng bảo vệ lộn nhào lui trở về.
Diệp Huyền Tần khống chế thang máy lên cao, thuận tiện gửi đoạn video cho Tổng Thanh Nhàn.
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh Diệp, chỉ dựa vào một đoạn video này, sợ là không có cách nào trị tội Trương Nặc Thuỷ được đâu.”
“Đoạn video này rõ ràng còn cho thấy anh đang ép đội trưởng bảo vệ nói xấu Trương Nặc Thuỷ rồi cơ mà.”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi cũng không trông cậy vào đoạn video này có thể trị tội được Trương Nặc Thuỷ, chỉ cần có thể khiến anh ta cảm thấy ghê tởm là được.”
Tống Thanh Nhàn buồn cười.
Không ngờ một người từ trước tới nay luôn nghiêm túc như anh mà cũng có lúc hung ác thú vị như thế này. Thang máy nhanh chóng đi lên tầng ba.
Tầng ba là một nhà hàng cực kỳ sang trọng, khắp nơi đều lộ ra vẻ quý phái, thậm chí ngay cả thảm trải sàn cũng là loại thảm lông cừu nhập khẩu.
Mặc dù hiện tại không phải giờ cao điểm dùng cơm, nhưng về mặt lý thuyết có thể suy ra được người tới dùng cơm ắt hẳn phải không ít.
Mà bây giờ bên trong nhà hàng to như vậy hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ một vị khách nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là Trương Nặc Thuỷ đã “bao trọn gói” rồi.
Ở chính giữa nhà hàng có một vị thân sĩ mặc áo bành tô đang ngồi, ông ta khép hờ hai mắt, đang nghe nhạc, vẻ mặt kia có thể gọi là hưởng thụ.
Nghe tiếng bước chân, Trương Nặc Thuỷ chậm rãi mở mắt.
Phát hiện người tới không ngừng sau lưng Tống Thanh Nhàn, đầu tiên Trương Nặc Thuỷ hơi run sợ một chút, sau đó tức giận đứng lên.
“Chết tiệt, tôi đã nói rồi, chỉ để cho một mình Tống Thanh Nhàn tiến vào. Người phục vụ dưới lầu làm ăn kiểu gì thể không biết?” Diệp Huyền Tần nhún vai nói: “Sao vậy, chẳng lẽ ông Trương có cái gì không muốn để cho người khác biết được, có đàn ông ở đây thì không tiện à?”
Trương Nặc Thuỷ trừng mắt nhìn anh nói: “Tôi mặc kệ anh là ai, lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!” “Nếu không, hậu quả anh gánh vác không nổi đâu.”
Anh nhún nhún vai: “Thật ngại quá, trên thế giới này thật sự không có gì mà tôi không gánh nổi cả.”
“Được lắm!”
Trương Nặc Thuỷ cười, lấy điện thoại di động ra, kết nối cuộc gọi với nhà hàng ở tầng một.
“Các người làm ăn kiểu gì thế không biết, ai cho các người để anh ta lên đây?”
“Cái gì? Ông có chắc không? Được rồi, tôi đã biết.
Cúp máy, ông ta nhìn Tổng Thanh Nhàn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí: “Cô Tống, xin hỏi các người đây là có ý gì?”
“Tôi có ý tốt muốn mời các người tới nhà hàng của tôi làm khách, các người không những không cảm kích, mà thậm chí còn ở trên địa bàn của tôi đánh người. Chuyện mà các người làm có phải không được phúc hậu lắm hay không?”
Tống Thanh Nhàn không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Một khi trả lời sai lầm, có thể sẽ dẫn tới một trận chiến lớn.
Diệp Huyền Tần lại mở miệng: “Ông Trương à, tôi đánh bọn họ đều là vì ông cả đó.”
Trương Nặc Thuỷ nhất thời giận quá hóa cười: “Thật đúng là chuyện cười, anh đánh người của tôi là vì tôi sao?
Đây là đang muốn lừa gạt một đứa trẻ ba tuổi đấy à?”