Chương
Từ đằng xa, Diệp Huyền Tần đã nhìn thấy tình trạng vô cùng thê thảm của Michelle Lord.
Ông ta rơi xuống từ lầu sáu, hơn nữa cơ thể ông ta khá là mập, toàn thân gãy xương vô số chỗ, máu chảy ra nhiễm đỏ một mảng sân lớn.
Lúc này Diệp Huyền Tần dùng kình khí dò xét hơi thở của ông ta một hồi, kinh ngạc phát hiện ông ta vẫn còn một hơi thở.
Không nghi ngờ gì nữa, là gia tộc Michelle đã truyền cho Michelle Lord một số thủ đoạn giữ lại mạng hoặc là bảo vật quý giá, như vậy mới khiến cho ông ta không đến nổi tắt thở ngay tại chỗ.
Không hổ là gia tộc Michelle.
Lúc này Diệp Huyền Tần thả ra một đạo kình khí ở trong cơ thể mình, giúp ông ta giữ lại một hơi cuối cùng này.
Có điều, như vậy vẫn chưa đủ, bệnh viện bình thường vẫn khó có thể cứu sống ông ta.
Diệp Huyền Tần gọi một cuộc điện thoại cho Thương Lang, ra lệnh Thương Lang đích thân đến cứu chữa cho Michelle Lord.
Thứ nhất, vì mình mà Michelle Lord mới bị dòng họ Côn Luân hãm hại. Thứ hai, anh còn nợ ông ta một ân tình cho nên anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ông ta chết.
Bên cạnh ông ta, có một người đàn ông mặc cảnh phục.
Ông ta nhìn Diệp Huyền Tần, mở miệng nói: “Anh chính là bạn của người chết, Diệp tiên sinh sao?”
Ở trong điện thoại Michelle Lord ghi chú số điện thoại của anh là “Diệp tiên sinh”, cho nên đối phương không biết tên Diệp Huyền Tần, chỉ có thể gọi là Diệp tiên sinh.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm.”
Đối phương nói: “Tôi là trưởng đồn cảnh sát ở gần đây, Trương Niên Bình.”
“Đối với chuyện bạn anh gặp phải, tôi cảm thấy rất tiếc”
Diệp Huyền Tần: “Trước tiên hãy nói tôi biết về tình huống của ông ấy.”
Trương Niên Bình nói: “Chúng tôi phát hiện trong phòng người chết có rất nhiều dấu vết đánh nhau rõ ràng, kết luận bước đầu là người chết bị sát hại, bị người khác đẩy xuống từ trên lầu dẫn đến việc ngã chết”
Trong lòng Diệp Huyền Tần không có ý kiến gì cả.
Theo anh biết, Michelle Lord có võ thuật thâm hậu, không thể nào dễ dàng bị người khác đẩy xuống như vậy.
Hơn nữa Diệp Huyền Tần vừa tra được, ở trong cơ thể của Michelle Lord còn lưu lại khí tức của dòng họ Côn Luân.
Có điều, nói những điều này với Trương Niên Bình, chắc chắn ông ta sẽ không tin tưởng.
Anh thuận miệng nói: “Có tra được hung thủ hoặc manh mối gì không?”
Trương Niên Bình nói: “Chúng tôi phát hiện trong tay người chết nắm một miếng vải, chắc là lúc ông ta rơi xuống từ trên lầu, túm được từ trên người hung thủ.
“Chúng tôi sẽ tiến hành xét nghiệm đối với loại vải này, hy vọng có thể tìm được đầu mối gì đó.
Nói xong, Trương Niên Bình còn mở mảnh vải thu thập được cho Diệp Huyền Tần xem.
Mà Diệp Huyền Tần nhìn một chút thì đã lập tức nhận ra, mảnh vải này là của mình.
Chất liệu quần áo của anh đều là đặc chế, chỉ có một số người mới có tư cách mặc loại quần áo được làm bằng loại vật liệu này.
Thời khắc này, lúc ban đầu khi vẫn còn mơ hồ, cuối cùng anh cũng chợt tỉnh ngộ, biết được rõ ràng ý đồ của dòng họ Côn Luân.
Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ muốn một mũi tên bắn hai con chim.
Đầu tiên đám người Côn Luân đến nhà Tống Thanh Nhàn trước, khống chế Phương Như giật miếng vải này xuống, sau đó đi giết Michelle Lord.
Lúc ông ta sắp chết, nhét mảnh vải này vào trong tay Michelle Lord. Mảnh vải sẽ trở thành chứng cứ xác thực, chứng minh Diệp Huyền Tần là hung thủ giết người.
Dòng họ Côn Luân, tính toán cũng thật hay đấy.
Có điều, chỉ dựa vào một tấm vải, cũng không thể chứng minh được Diệp Huyền Tần là hung thủ. Chắc chắn đảm người Côn Luân còn có những xếp đặt khác.
Diệp Huyền Tần thật sự muốn nhìn xem, dòng dõi Côn Luân còn sắp xếp thứ gì khác nữa, tốt nhất là lần này tương kế tựu kế, dẫn dụ dòng dõi Côn Luân ra ngoài.
Diệp Huyền Tần nói: “Không dám giấu giếm, thực ra mảnh vải này là của tôi.”
Hå?
Trương Niên Bình lập tức trở nên cảnh giác, lùi lại một bước, đánh giá Diệp Huyền Tần từ trên xuống dưới.
Đồng thời tay phải của ông ta cũng vô thức đặt lên trên eo, đó là động tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng.
Chú ý tới động tác của Trương Niên Bình, mấy cấp dưới của ông ta cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trương Niên Bình nói: “Diệp tiên sinh, anh có thể giải thích với chúng tôi, tại sao vải quần áo của anh lại ở trong tay người chết hay không?”