Chương
Trương Niên Bình tiếp tục giả vờ bình tĩnh, ngồi đối diện với Diệp Huyền Tần: “Diệp tiên sinh, biên bản đã làm xong, cám ơn cậu đã hợp tác.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”
Trương Niên Bình gật đầu: “Đương nhiên.”
Diệp Huyền Tần đứng dậy và rời đi. Kết quả là vừa mới quay lại, Trương Niên Bình đã lập tức rút súng ra nhằm vào đầu Diệp Huyền Tần.
“Diệp tiên sinh, xin cậu hãy dừng bước!”
Diệp Huyền Tần dừng lại, quay lại nhìn anh ta. Nhìn thấy Trương Niên Bình đang chĩa súng vào mình, anh cũng chẳng lấy làm bất ngờ cho lắm.
Đám người quản lý Tôn đều đã đích thân đến tố cáo anh rồi, có ma mới tin Trương Niên Bình sẵn sàng buông tha cho anh.
Diệp Huyền Tần nhìn Trương Niên Bình, nói: “Ý của ông là?”
Trương Niên Bình lạnh lùng nói: “Cậu còn cần tôi phải nói ra sao? Cậu đã làm sai chuyện gì chẳng nhẽ bản thân cậu lại không biết?”
Diệp Huyền Tần: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết mà.”
Trương Niên Bình: “Được lắm, để tôi sẽ nhắc lại cho cậu nhớ, tại sao cậu lại giết Michelle Lord!”
Diệp Huyền Tần: “Ông cho rằng tôi là người đã giết ông ta ư? Chỉ dựa vào cái túi vải kia sao?”
Trương Niên Bình: “Tất nhiên là còn nhiều hơn cả thế kìa. Tôi hỏi cậu, một giờ trước khi người chết tử vong thì cậu đã ở đâu?”
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên là ở nhà.”
Trương Niên Bình: “Nói láo, rõ ràng cậu đã cùng nạn nhân vào phòng khách sạn của ông ta, sau đó còn xảy ra tranh chấp với ông ta trong phòng nữa
Diệp Huyền Tần: “Không có chứng cứ thì ông đừng nói lung tung bôi nhọ tôi, ông có chịu trách nhiệm pháp lý được không.”
Trương Niên Bình: “Được rồi, cậu muốn bằng chứng chứ gì, tôi có thể đưa cho cậu bằng chứng luôn đây. Tôi hỏi cậu, cậu có biết bà Lộ Tây không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Bà Lộ Tây ở tập đoàn Michelle à?”
Trương Niên Bình: “Đương nhiên.”
Diệp Huyền Tần: “Có biết.”
Trương Niên Bình: “Cậu và Michelle Lord phải chăng đã từng xảy ra xung đột với bà Lộ Tây?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đã từng xảy ra.”
Trương Niên Bình: “Vậy thì cậu có biết hiện giờ bà Lộ Tây đang ở đâu không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Bà ta ở đâu làm sao tôi biết được!”
Trương Niên Bình cả giận: “Hừ, cho đến tận bây giờ mà cậu vẫn còn đang cứng mồm nói dối à!”
“Bà Lộ Tây bị cậu giết và chôn ở gần công ty của cậu còn gì.”
Lộ Tây đã chết rồi ư?
Nhưng thật ra điều này nằm ngoài dự đoán của Diệp Huyền Tần. Nếu anh đoán không lầm chắc chắn là Trương Nặc Thuỷ đã gây ra tội ác này và đổ hết lên đầu của anh.
Cái tên Trương Nặc Thuỷ này, và cả đám người dòng dõi Côn Luân nữa đúng là cái loại bụng dạ nham hiểm.
Chỉ trong vòng một ngày một ngắn ngủi mà đã tạo ra hai vụ án mạng trình lên đây.
Diệp Huyền Tần: “Tôi không giết người.”
Trương Niên Bình: “Bây giờ tất cả các bằng chứng đều có thể chứng minh rằng cậu là hung thủ giết người. Cậu còn gì để cãi nữa không?”
“Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, đừng kháng cự vô ích nữa.”
Đang trong lúc gươm súng đã sẵn sàng, ngoài cửa đột nhiên có một người xông vào.
Nhìn thấy những người tới, tim của Trương Niên Bình không khỏi đập loạn ха.
Hóa ra là Giám đốc Triệu Phúc Chính của Sở tỉnh, cấp trên trực tiếp của ông ta.
Tại sao ông ta lại đột ngột đến đây vậy?
Nếu chẳng may bị Diệp Huyền Tần làm bị thương, thì ông ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
Trương Niên Bình vội la lên: “Ông Triệu, xin hãy dừng lại. Ở nơi chúng tôi đang đứng có phần tử nguy hiểm đang ở đây. Xin ông hãy cẩn thận kẻo bị ngộ thương.”
Triệu Phúc Chính nhíu mày: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Niên Bình nói: “Một câu không nói hết, tôi sẽ báo cáo tình hình với ông sau.”
“Nói tóm lại người đàn ông này là hung thủ giết người, hắn ta vô cùng tàn nhẫn, tôi xin ông Triệu hãy ra ngoài trước.”
Hung thủ giết người.
Ánh mắt hiểm độc của Triệu Phúc Chính rơi vào người Diệp Huyền Tần. “Lần này tôi cũng đến đây để trình báo một vụ án mạng lên tòa.”
Trương Niên Bình tò mò hỏi: “Hả? Ông cũng muốn trình báo án mạng? Người chết tên là gì?”
Triệu Phúc Chính nói: “Bạn của tôi ở nước Dương, Lộ Tây!” Lộ Tây!
Trương Niên Bình ngạc nhiên: “Lộ Tây là bạn của ông sao!”
Triệu Phúc Chính hỏi: “Sao vậy, ông cũng biết Lộ Tây à?”
Trương Niên Bình cười khổ.
Không ngờ bà Lộ Tây đã khuất kia lại là bạn của người sếp trước mặt mình, cho dù có bắt được kẻ sát nhân thì Triệu Phúc Chính khẳng định cũng sẽ tự trách bản thân ông ta cho coi.