Chương
Dù sao thì bạn của ông ta cũng bị hại ngay trên đất nước của mình.
Trương Niên Bình nói: “Ông Triệu, quả thực không dám giấu gì ông, người đứng trước mặt ông đây chính là thủ phạm đã giết bà Lộ Tây”
Cái gì!
Triệu Phúc Chính đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Cậu dám giết bạn của tôi ư, cậu ăn gan hùm gan beo rồi à mà dám làm vậy chứ!”
“Chờ đã, Trương Niên Bình, ông có bằng chứng kết luận rằng cậu ta chính là thủ phạm giết người không?”
Trương Niên Bình nói: “Không có bằng chứng thuyết phục, nhưng khi nhìn từ góc độ pháp lý mà nói thì anh ta hiện giờ là đối tượng bị tình nghi số một”
Triệu Phúc Chính nói: “Bạn của tôi Lộ Tây, trước khi chết bà ấy đã gửi cho tôi một bức ảnh. Tôi nghi ngờ bức ảnh đó chính là kẻ sát nhân”.
Sau đó, Triệu Phúc Chính lấy điện thoại ra ném cho Trương Niên Bình: “Ông xem xem, bức ảnh chụp tên sát nhân mà Lộ Tây gửi cho tôi, có phải là anh ta không?”
Trương Niên Bình nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, điều tra tỉ mỉ một hồi, đối chiếu cũng rất kỹ càng.
“Là cậu ta, không thể lầm được, chính là cậu ta, Diệp Huyền Tần!”
Diệp Huyền Tần cũng đã xem kỹ bức ảnh.
Mặc dù khoảng cách khá xa và ảnh chụp rất nhỏ nhưng nét mặt của Diệp Huyền Tần có sức hút gấp bội lần người bình thường, thậm chí hàng chục lần, hàng trăm lần, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra anh đúng là người trong ảnh.
Số điện thoại gửi cũng là của Lộ Tây.
Diệp Huyền Tần hờ hững liếc sang Triệu Phúc Chính.
Tay Triệu Phúc Chính này tám chín mười phần cũng cùng một giuộc với đám Trương Nặc Thuỷ và dòng dõi Côn Luân.
Lúc đầu gặp, Diệp Huyền Tần đã điều tra Lộ Tây, Lộ Tây chưa bao giờ có người bạn nào tên là Triệu Phúc Chính.
Thứ hai, Lộ Tây hoàn toàn không phải là do anh giết, đương nhiên bà ta cũng sẽ không đem ảnh của anh gửi cho người khác.
Rất có thể, Trương Nặc Thuỷ hoặc dòng dõi Côn Luân đã gửi bức ảnh này cho Triệu Phúc Chính bằng điện thoại di động của Lộ Tây với mục đích là tạo chứng cứ giả dồn anh vào đường cùng.
Trương Niên Bình nói: “Diệp Huyền Tần, cậu còn gì để nói nữa không? Bây giờ lại có thêm một bằng chứng khác để chứng minh rằng cậu chính là kẻ giết người rồi!”
Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ có mấy loại chứng cứ vớ vẩn này mà bây giờ ông đã kết tội được tôi sao?”
Trương Niên Bình cau mày: “Mặc dù chưa thể kết tội cậu nhưng lệnh bắt giữ cậu đã được ban hành rồi. Hiện giờ cậu là nghi phạm số một.”
“Xin cậu hãy hợp tác điều tra với chúng tôi. Tôi vẫn giữ quan điểm cũ, chúng tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ xấu ra nào, nhưng chúng tôi cũng sẽ không bao giờ khiến cho người tốt phải chịu oan uổng.”
“Chỉ cần cậu vô tội, cho dù có bao nhiều chứng cứ chống lại cậu đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cậu”
Diệp Huyền Tần cười nhếch mép. Chỉ dựa vào ông thôi mà cũng đòi trả sự trong sạch cho tôi sao?
Đúng là cái loại mơ mộng hão huyền, dù sao thì cấp trên trực tiếp của ông là Triệu Phúc Chính đang đứng ở đây, nếu ông ta cùng một giuộc với Trương Nặc Thuỷ, cũng chính là hung thủ giết người thực sự, ông có dám đứng lên đấu tranh với cấp trên trực tiếp của mình không?
Nếu Diệp Huyền Tần muốn, anh chỉ cần một cú điện thoại là có thể chứng minh sự trong sạch của mình mà không phải hộ tác điều tra hay ngồi tù.
Nhưng nếu làm vậy thì rất có thể gây ra chuyện “rút dây động thừng”, vả lại cũng sẽ không có cách để dụ đám dòng dõi Côn Luân ra ngoài.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diệp Huyền Tần quyết định vào vào trại giam ngồi.
Chỉ có như vậy thì nhiều khả năng đám dòng dõi Côn Luân kia sẽ tiếp tục lên kế hoạch ám sát mình.
Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, tôi đồng ý hợp tác với các ông”
Vào đi!
Trương Niên Bình thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự lo lắng rằng Diệp Huyền Tần sẽ tiếp tục chống cự.
Trương Niên Bình nói: “Đi theo tôi, tôi sẽ đích thân đưa cậu vào trại giam.”
Ừ.
Ngay sau đó, Trương Niên Bình đã đưa Diệp Huyền Tần vào trong song sắt.
Trương Niên Bình nói: “Nếu như cậu có thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể chứng minh được cậu vô tội thì chỉ cần nói với tôi. Tất nhiên, nếu cậu thực sự giết người, tốt hơn hết là cậu nên ngoan ngoãn thú nhận tội lỗi của mình đi.”
“Đừng coi thường tôi mới nhậm chức chưa được bao lâu, năng lực điều tra các vụ án của tôi tốt lắm đấy, cho nên dẹp ngay ý định qua mặt được tôi đi.”
Diệp Huyền Tần không thèm để ý đến Trương Niên Bình.
Trương Niên Bình đã không giúp được gì cho kế hoạch của anh, đã thế ông ta cũng không thèm trợ giúp mình mà ngược lại ông ta còn chĩa súng vào mình nữa, điều đó khiến Diệp Huyền Tần rất khó chịu.
Tuy nhiên, anh không thể trách Trương Niên Bình được.
Trương Niên Bình chỉ làm theo điều luật công việc thôi, trông ông ta cũng có chút cương trực ngay thẳng.
Ngay thẳng là điều tốt, dù sao cũng hơn bọn lươn lẹo hay dùng mánh khóe chiêu trò.
Trương Niên Bình vừa mới đi khỏi thì một bóng người thoắt hiện ra.
Người đến đây không phải ai khác chính là Độc Lang. Đồn cảnh sát nhỏ bé này làm sao có thể ngăn được Độc Lang, cao thủ cường giả đến được đây chứ.
Đôi mắt hung ác của anh ta nhìn chòng chọc vào Trương Niên Bình, nói: “Thằng súc vật, dám giam giữ anh tôi sao, ăn phải gan hùm gan beo rồi hả.”