Chương
Hạ Nhất Hàng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
Kẻ cắp khẽ nói: “Thật ra, người bảo tôi làm vậy là…”
Hạ Nhất Hàng vểnh tai lên lắng nghe. Kẻ cắp đột nhiên la làng, hét to:
“Mọi người chạy mau, cảnh sát tới…” Cái gì?
Trong sòng mạc giống như thể sấm nổ tới nơi, mọi người nháo nhào chạy trối chết.
Đối với dân cờ bạc mà nói, cảnh sát chính là thiên địch của bọn họ.
Nhân lúc hỗn loạn, Kẻ cắp lao thẳng vào đám người, định lén lút trốn đi.
Hạ Nhất Hàng không chút hoang mang, anh ta đã đoán được chiêu này của Kẻ cắp.
Anh hồ lớn một tiếng: “Giữ chặt các cửa cho tôi, không tha cho bất cứ người nào.”
Dứt lời, năm cảnh sát mặc thường phục cùng tới với anh ta cởi bỏ áo khoác, lộ ra đồng phục ở bên trong.
Vừa nhìn thấy đồng phục cảnh sát, không ít người chấn động.
Đoàn người đang nháo nhào chạy về phía cửa, còn chưa kịp tới nơi thì đã phát hiện ra chặn giữa lối đi là một cảnh sát mặt đồng phục.
Nhóm người hoảng sợ, đành phải chạy sang phương hướng khác.
Đương nhiên cũng có mấy người không sợ chết, cố gắng phá vỡ hàng rào phòng thủ của cảnh sát.
Nhưng mà cuối cùng họ lại bị “đạp bay”.
Đoàn người lại tới cửa phía đông thì thấy cửa này cũng đã bị cảnh sát chặn lại.
Họ chỉ còn cách chạy về cửa phía tây.
Kết quả cũng tương tự.
Chút hy vọng mong manh còn sót lại cũng biết mất hoàn toàn, nếu họ đoán không nhầm thì ở tất cả các lối ra đều đã có cảnh sát canh giữ.
Đúng như dự đoán, sau khi họ cần thận quan sát thì xung quanh đều đã bị cảnh sát bao vây.
Toàn bộ đều bị quây tại chỗ. Nhóm người tuyệt vọng.
Lúc này đây, Hạ Nhất Hàng mới hỗ to: “Mọi người nghe kỹ cho tôi, lần này tôi đến đây không phải để bắt người chơi bài, mà là để bắt Kẻ cắp.”
“Chỉ cần mọi người giao hắn ra đây thì tôi sẽ tha cho mấy người.”
Vốn đang rơi vào ngõ cụt, đột nhiên họ lại thấy ánh rạng đông hy vọng.
Có người hô lên: “Cảnh sát Hạ nói thật sao?”
Hạ Nhất Hàng: “Đương nhiên rồi, tôi lấy danh dự thâm niên của một cảnh sát ra đảm bảo”
Được!
Đoàn người bắt đầu nháo nhào: “Kẻ cắp đâu, Kẻ cắp đâu rồi, nếu như mày thức thời thì nhanh ra đi.”
“Đây là địa bàn của mày mà, đáng lẽ phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bọn tôi.”
“Đúng đó, nhanh chủ động đứng ra, đừng ép bọn tôi phải ra tay.”
Giữa tiếng la hét của mọi người, cuối cùng Kẻ cắp cũng phải chủ động đi ra, mặt mày tối sầm lại.
“Hạ Nhất Hàng, anh có khí phách lắm. Giờ tôi đã chủ động đứng ra rồi, anh để cho họ chạy đi đi.”
Hạ Nhất Hàng cười gắn: “Đúng là người có nghĩa khí, thả họ đi.”
Đoàn người lập tức tuôn về phía cửa như thủy triều, chẳng mấy chốc đã không còn ai nữa.
Chỉ còn lại ba bốn kẻ trung thành với Kẻ cắp không đi, đứng cạnh bên người.
Kẻ cắp cảm kích nhìn bọn họ: “Anh em tốt, quả nhiên ngày thường tôi không nhìn lầm các cậu, khá lắm.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi các cậu đâu.”
“Nhưng mà các cậu ở lại đây cũng không có tác dụng gì, đi cả đi, giảm thiểu thương vong hết mức có thể ”
“Nhớ cho kỹ, ở lại trên núi được thì không sợ không có củi đốt, các cậu chính là núi của tôi.”
Nhưng mà, mấy người này vẫn nhất quyết không đi.
“Không được đâu anh Ba, bọn em không thể đi được.”
“Đúng vậy, chúng ta từng uống máu ăn thề, xin đồng sinh cộng tử mà. Giờ anh gặp nguy hiểm bọn em lại quay đầu đi luôn, vậy thì sao còn là đàn ông nữa?”
“Cho dù anh không trách bọn em thì trong lòng bọn em cũng thấy hổ thẹn bất an.”
Kẻ cắp cảm động đến mức rơi nước mắt: “Được, vậy thì không đi nữa. Các anh em cứ yên tâm, cho dù tôi có tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ cho các anh em.”
“Hạ Nhất Hàng, nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?” Hạ Nhất Hàng: “Rất đơn giản, tôi muốn tên của chủ mưu đằng sau.”
Vẻ mặt Kẻ cắp rất nghiêm túc: “Hạ Nhất Hàng, anh phải biết. Tôi lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, người sau lưng tôi có năng lực rất mạnh, anh không trêu nổi đâu…”