Chương
Hạ Nhất Hàng: “Bớt nói nhảm đi, trên thế giới này có người nào mà Hạ Nhất Hàng tôi không trêu chọc nổi.”
Kẻ cắp trầm giọng nói: “Được, vậy tôi nói cho anh biết, người đứng sau lưng tôi là…”
Đúng lúc đó, hai tay Kẻ cắp bỗng run lên, ngay sau đấy, hai khẩu súng lục nhỏ rơi từ trong ống tay áo của hắn ta xuống, được hắn ta siết chặt trong tay.
Hắn ta cầm súng chĩa vào Hạ Nhất Hàng: “Ha ha, anh Hạ, không ngờ tới chứ gì, tôi vẫn còn đòn sát thủ này.”
“Đứng yên không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn chết anh.” “Đừng nghi ngờ tôi có có dám hay không, trên đời này không có chuyện gì mà Kẻ cắp tôi không dám làm cả.”
Hạ Nhất Hàng thở dài, nhìn Kẻ cắp rồi nói: “Kẻ cắp, cậu có biết bây giờ cậu phạm tội gì không?”
Kẻ cắp: “Biết, một mình dùng súng uy hiếp nhân viên chính phủ, là tội chết.”
Hạ Nhất Hàng: “Biết là tội chết, vì sao đã sai lại càng thêm sai, cố ý tìm đường chết như vậy.”
Kẻ cắp cười khổ: “Anh Hạ, anh nói sai rồi, ai mà không muốn sống khỏe mạnh, ai mà muốn chết chứ.”
“Nhưng mà người kia quá mạnh, nếu tôi khai hắn ra thì chắc chắn hắn ta sẽ giết tôi.”
“Nhưng nếu như bây giờ tôi phản kháng, nói không chừng vẫn còn hy vọng sống, cho nên… anh Hạ à, xin lỗi nhé.”
“Bây giờ anh thả tôi đi, tôi sẽ cam đoan không giết anh làm gì, được không?”
Hạ Nhất Hàng lắc đầu: “Sai rồi.”
Kẻ cắp: “Sai gì?”
Hạ Nhất Hàng: “Bây giờ cậu phản kháng thì đến nửa hy vọng sống cũng không còn. Nếu như cậu ngoan ngoãn phối hợp với tôi, khai đối phương ra thi mới còn hy vọng”
Kẻ cắp nói: “Được rồi mà anh Hạ, đều là tôm tép cả, đừng mạnh miệng như thế làm gì.”
“Tôi đi rồi thì mấy người không được đuổi theo, nếu không tôi sẽ nổ súng đấy.”
Kẻ cắp dẫn theo mấy đàn em, từng bước lùi về sau.
Mấy tay chấn của hắn có phần không cam lòng: “Anh Ba, chúng ta cứ đi như vậy à? Tâm huyết nhiều năm của mình phải làm sao đây?”
Kẻ cắp: “Câm miệng đi, giờ có thể giữ mạng là tốt rồi, còn quan tâm gì tiền tài nữa chứ.”
“Nhớ cho kỹ, còn núi thì không sợ không có củi.”
Hạ Nhất Hàng cũng không buồn khuyên họ nữa, anh liếc mắt ra hiệu cho một viên cảnh sát bên cạnh. Người nọ hiểu ý ngay.
Tay phải của anh ta đột nhiên vung lên, hai cây dao nhỏ trong tay áo phóng ra, mục tiêu là Kẻ cắp.
Vèo vèo!
Hai tiếng vút lướt qua, cây dao nhỏ đâm thẳng vào cổ tay của Kẻ cắp. Tốc độ nhanh tới mức Kẻ cắp không có thời gian để phản ứng.
Cuối cùng, hai cánh tay hắn bị dao đâm gắn chặt lên vách tường, không có cách nào nhúc nhích nổi, máu me toe toét.
Mà hai cây súng lục đã rơi xuống đất ngay tức thì.
A!
Sau hai giây đồng hồ, Kẻ cắp mới định thần lại được, hắn ta hét thảm.
Nhanh quá, quá sức nhanh.
Nhanh như gió lốc, nhanh như chớp giật, mắt thường chỉ nhìn được ánh sáng lóe lên mà thôi.
Trời đất, chỉ là một cảnh sát vũ trang mà thôi, sao có thể mạnh mẽ đến vậy!
Hắn gặp quỷ rồi.
Trên thực tế, đối phương không chỉ là một cảnh sát vũ trang bình thường.
Anh ta đến từ nhóm chiến sĩ tinh anh của Đại đội Bắc Lang ở Bắc Cương, được Diệp Huyền Tần sắp xếp vào nhóm cảnh sát vũ trang, một khi Hạ Nhất Hàng gặp tình huống khẩn cấp thì họ sẽ thuận tiện phối hợp với Hạ Nhất Hàng.
Đương nhiên, “tình huống khẩn cấp” ở đây là những chuyện liên quan đến Từ Lam Khiết hoặc tập đoàn Diệp Linh.
Nếu không Hạ Nhất Hàng cũng không dám tùy tiện dẫn vài cảnh sát mà xâm nhập vào hang hổ.
Không buồn quan tâm đến cơn đau, Kẻ cắp tức giận hồ: “Còn chần chừ gì nữa, cướp súng lại, nhanh lấy súng đi.”
Mấy tên đàn em của Kẻ cắp lập tức xông lên định nhặt khẩu súng rơi dưới đất.
Nhưng mà Hạ Nhất Hàng lanh tay lẹ mắt, vội vàng khom lưng nhặt súng lên, nhắm thẳng vào Kẻ cắp: “Đứng yên hết cho tôi, nếu không tôi sẽ nổ súng”
Tay chân của Kẻ cắp vội dừng bước lại.
Rác rưởi, một đám rác rưởi. Trong lòng Kẻ cắp thầm chửi bởi mấy tên này.
Hạ Nhất Hàng cười khẽ nhìn tay chân của hắn: “Mấy người nghĩa khí lắm đúng không, vậy bây giờ tôi sẽ cho mấy người hai sự lựa chọn.”