Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Con sâu này có thể bán được giá tốt.
Tổ Trùng Bạch Miêu: “Xin chủ nhân tha mạng, Tiểu Bạch biết sai rồi”
Diệp Huyền Tân nói với Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, con sâu này là do anh gọi đến, cốt yếu là để chữa bệnh cho em đấy”
“Chờ chốc nữa lúc chữa bệnh sẽ hơi đau một chút, em cố gắng chịu đựng nhé”
Trình Hạ Vũ gật gật đầu.
Tổ Trùng Bạch Miêu bay lên tầng không, điên cuồng đập cánh, định tạo ra tần số đồng bộ với trùng Đồng Tâm trong cơ thể của Trình Hạ Vũ.
Có điều nếu muốn bắt ép loài trùng khác loại sinh ra sự cộng hưởng, khiến nó phải nhận chủ là một chuyện cực kỳ khó khăn, Tổ Trùng Bạch Miêu cũng không nắm chắc.
Nó bị áp lực đến độ đổ đầy mồ hôi, tinh thần sa sút, thậm chí còn chẳng có sức để đập cánh nữa, sau rốt cuộc vẫn không thể thành công như cũ.
Tổ Trùng Bạch Miêu không thể cố hơn nữa mà đành phải từ bỏ: “Tôi…tôi chịu thôi, tôi không cố được”
“Do tôi xem nhẹ uy lực của con trùng Đồng Tâm kia, thôi thì anh cứ đi mời người khác cao tay hơn đi thôi.
Diệp Huyền Tân nhíu mày, nói: “Không được, Trình Hạ Vũ có thể chính là máu mủ cuối cùng của dòng tộc Rồng thuần chủng, mày nhẫn †âm nhìn em ấy chết đi như vậy hay sao?”
Tổ Trùng Bạch Miêu nói: “Cứ yên tâm đi, cô ấy sẽ không chết đâu, quá lắm thì chỉ bị người ta khống chế, trở thành con rối của người khác mà thôi.”
“Tôi đã hết sức rồi, thật sự bó tay. Kẻ hạ cổ cho cô ấy nhất định không phải hạng đầu đường xó chợ đâu”
Diệp Huyền Tân ra lệnh: “Không được từ bỏ, tiếp tục thử đi”
Tổ Trùng Bạch Miêu: “Thử cái đếch gì nữa, cơ bản là tôi có cộng hưởng được với con trùng trong cơ thể cô ấy được đâu”
Trình Hạ Vũ chợt mở miệng: “Chờ chút, mày định tạo ra tần suất dao động tương đồng với tần suất dao động của con trùng trong cơ thể tao à?”
Tổ Trùng Bạch Miêu gật đầu: “Đúng vậy”
Trình Hạ Vũ nói: “Thế thì đơn giản mà, tao có thể kiểm soát được tần suất dao động của trùng Đồng Tâm đấy. Hai chúng ta cũng phối hợp là được”
Tổ Trùng Bạch Miêu tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng: “Sao nghe vô lý vậy, làm sao cô lại có thể kiểm soát được tần suất dao động của trùng Đồng Tâm chứ?”
Trình Hạ Vũ: “Mấy người không tin à? Tôi có thể chứng minh cho mấy người coi mà”
Diệp Huyền Tân chợt ngắt lời hai người bọn họ: “Cá nhỏ, em có thể nghe được tiếng của Tổ Trùng Bạch Miêu sao?”
Diệp Huyền Tân vừa lên tiếng thì Tổ Trùng Bạch Miêu cũng giật mình nhận ra được điểm kỳ lạ.
Mới nấy nó vừa trao đổi ý thức để giao tiếp với Trình Hạ Vũ đấy!
Ánh mắt nó sáng lấp lóe nhìn Trình Hạ Vũ: “Đúng đó, cô nghe được tiếng của tôi à?”
Trình Hạ Vũ nghệt mặt ra, trông rất là đáng yêu: “Sao vậy, đáng ra em không nghe được tiếng của nó à?”
“Tiếng của nó to lắm mà, em nghe rất rõ ràng đấy”
“Mấy người Nam Huyên, chị Lam Khiết không nghe được tiếng của sâu nhỏ ạ?”
Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyên ai nấy đều tỏ vẻ hoang mang: “Nghe được gì cơ? Sao con sâu này nói chuyện gì được.”
Mà hai cô cũng chỉ thấy được Diệp Huyền Tân lầm bầm một mình mà thôi.
Đúng rồi chị Lam Khiết, em bảo này tập đoàn Đạo Vương của chúng ta được cứu rồi, đem bán con sâu này đi mà đổi ít tiền, giúp Tập đoàn Đạo Vương vượt qua cửa ải khó khăn”
Tổ Trùng Bạch Miêu: “…”
Nực cười! Nực cười!
Dám đem bản thánh trùng đây đi bán lấy tiền, các người đặt uy nghiêm của ông đây đi đẳng nào rồi hả!
Từ Lam Khiết nói: “Cá nhỏ, không phải em thích con thú cưng này lắm à? Sao lại muốn bán đi?”
Trình Hạ Vũ nói: “Em thích con sâu này là thật, không đùa đâu, nhưng chị thì thích tiền hơn hẳn mà Từ Lam Khiết như có phần đăm chiêu mà gặt đầu: “Ừm, nếu con sâu này nói chuyện được thật thì đúng là có thể bán với giá hời đấy”
Ba cô gái đồn mắt nhìn về Diệp Huyền Tân, trưng cầu ý kiến anh.