Chương : Đuổi trùng
Nếu mà làm vậy thật thì có mà con cháu Bạch Miêu đời đời đều sẽ đuổi giết bọn họ cho coi!
Diệp Huyền Tần vội vàng ngắt lời các cô: “Được rồi được rồi, mấy người đừng có nhắm vào nó, giờ là lúc phải nghĩ cách chữa bệnh cho Cá Nhỏ!”
Tổ Trùng Bạch Miêu nói: “Tức ghê nha, tự dưng tôi không muốn chữa cho cô ta nữa! Mẹ nó chứ cáu quá đi!”
Diệp Huyền Tần nói: “Đừng quên em ấy có dòng máu tộc Rồng thuần chủng đấy, nếu như em ấy mà chết thì cả bộ tộc cổ trùng của mày.
sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn”
Tổ Trùng Bạch Miêu: “Đúng là nghiệp chướng mài”
“Trình Hạ Vũ phải không, tiếp đây cô phải làm theo lời tôi nói, tôi có thể bảo vệ tính mạng cho cô, nói vậy nghe hiểu không?”
Trình Hạ Vũ gật đầ Tổ Trùng Bạch Miêu: “Không phải cô bảo cô có thể kiểm soát tần suất dao động của trùng Đồng Tâm trong cơ thể mình đó sao? Bây giờ cô kiểm soát tần suất dao động của trùng Đồng Tâm, duy trì tân suất cộng hưởng với tôi, chỉ cần giữ trong vòng ba phút là được”
Trình Hạ Vũ gật đầt Tổ Trùng Bạch Miêu: “Đúng rồi, làm thế này có thể sẽ hơi bị đau một chút, cô cần phải cố gắng nhẫn nhịn”
Trình Hạ Vũ chợt trở nên căng thẳng: “Sẽ đau lắm à, liệu có đau đến chết người không vậy?”
Tổ Trùng Bạch Miêu vội vàng lắc đầu: “Cứ Yên tâm đi, không đến mức đấy đâu”
Ngoài miệng thì nói vậy song trong lòng nó cũng rất căng thẳng, bời vì mức đau đớn này thực sự là có thể khiến một người trưởng thành đau đến chết đi được.
Ừm”
Huống chỉ Trình Hạ Vũ lại chỉ là một cô bé nho nhỏ đáng yêu khiến người thương mến.
Nó đưa mắt tỏ vẻ lo lắng nhìn Diệp Huyền Tân, bộ lộ cảm xúc lo lắng của mình.
Diệp Huyền Tần đọc hiểu hàm nghĩa của ánh mắt này, khẽ gật đầu với Tổ Trùng Bạch Miêu, tỏ ý hãy cứ yên tâm, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi.
Vào thời khắc quan trọng, Diệp Huyền Tân sẽ thi triển Thiên La Thập Tam châm nhằm giảm bớt đau đớn cho Trình Hạ Vũ.
Có Diệp Huyền Tân đứng ra làm bảo đảm, nỗi băn khoăn của Tổ Trùng Bạch Miêu cũng vơi bớt được phân nửa.
Tuy răng cái tên ngốc to đầu này tình tình khó ở một chút, tí tí lại thúc giục bản thánh trùng đây, nhưng mà khả năng của anh ta thì lại không hề nhỏ chút nào.
Có Anh ta làm bảo đảm thì chắc là sẽ không có chuyện gì được.
Tiếp đó, Tổ Trùng Bạch Miêu bắt đầu hình thành dao động hòng tạo nên sự cộng hưởng với trùng Đồng Tâm!
Trình Hạ Vũ cũng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự dao động của Tổ Trùng Bạch Miêu, tiếp đó thử kiểm soát trùng Đồng Tâm trong cơ thể mình để tạo ra sự cộng hưởng với Tổ Trùng Bạch Miêu.
Diệp Huyền Tân đứng ở bên cạnh, tay trái chuẩn bị sẵn Thiên La Thập Tam châm, một khi tình hình có đôi chút không ổn thì diệp Huyền Tân sẽ lập tức ra tay hỗ trợ.
Trên thực tế, đến cả Duyệp Huyền Tân cũng không hề nắm chắc.
Bất tri bất giác, đã năm phút đồng hồ trôi qua.
Tổ Trùng Bạch Miêu chợt thở hắt ra một hơi, mềm rũ đổ mình trên mặt đất, sức cùng lực kiệt mà rũ đầu trong thoáng chốc, cõi lòng Diệp Huyền Tân chìm xuống đáy.
Chết tiệt, trông phản ứng của Tổ Trùng Bạch Miêu như thế thì hẳn là đã không thành công rồi.
Anh vội vàng nói chuyện với Tổ Trùng Bạch Miêu: “Vì sao lại thất bại? Mày đã gặp lỗi ở công đoạn nào vậy? Liệu còn cơ hội bù đắp lại hay không?”
Tổ Trùng Bạch Miêu nói: “Con mắt nào của anh thấy tôi thất bại cơ chứ? tôi thành công rồi biết chưa, tôi đã khiến cho trùng Đồng Tâm nhận tôi làm chủ rồi”
Diệp Huyền Tân hơi giật mình: “Không phải mày đang gạt tao đấy chứ. Mày bảo quá trình nhận chủ sẽ khiến Trình Hạ Vũ phải chịu đau đớn vô cùng, nhưng mà coi người ta chẳng có tí phản ứng gì kìa”
Làm gì có chuyện đó!
Tổ Trùng Bạch Miêu rít lên kinh h: cũng phải đau chết khiếp mới ph: Nói rồi nó còn vất vả mở mắt ra, nhìn về phía Trình Hạ Vũ.
ô gái đó không đau chết đi Trình Hạ Vũ ngồi vừng như núi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt bình tĩnh thoạt trông cứ như đang ngủ say vậy.
Tổ Trùng Bạch Miêu cười chua xót: “Mạnh ghê, dòng máu tộc Rồng thuần chủng thật sự rất mạnh. Ông đây thì sắp chết ngắc tới nơi rồi thế mà người ta lại chẳng có tí phản ứng nào hết.
“Ôi, dòng máu tộc Rồng thuần chủng đã ngăn chặn triệt để trùng Đồng Tâm, thế nên nó mới không dám làm càn trong cơ thể cô ấy”
Trình Hạ Vũ chậm rãi mở mắt ra, tò mò nhìn Diệp Huyền Tân với Tổ Trùng Bạch Miêu: “Thành công không vậy?”
Tổ Trùng Bạch Miêu gật đầu: “Ừm, đã xong cả rồi”
Trình Hạ Vũ: “Mày đùa à, rõ ràng mày bảo sẽ rất đau cơ mà, tại sao tao không cảm nhận được gì hết vậy…”