Chương
Anh ta run rẩy bước tới sờ sờ tiền: “Thật nhiều tiền…thật nhiều tiền…”
Độc Lang và những người khác chết lặng, bọn họ thực sự đã đánh giá thấp sức mạnh của đồng tiền.
Độc Lang rất nhanh đã khôi phục tinh thần, không đợi tên kia chạm vào tiền, liền rất nhanh chóng đem tiền thu trở về.
“Muốn nó phải không?”
Diệp què gật đầu: “Tôi muốn, đương nhiên muốn!”
Độc Lang: “Vậy hãy bằng lòng với điều kiện của chúng tôi đó đó là đưa chúng tôi đến núi Hoàng Sa”
Diệp què thoáng qua một chút do dự, liền sảng khoái đồng ý: “Được, tôi hứa với các anh”
Sau đó Độc Lang mới ném tiền qua cho Diệp què.
Diệp què lập tức dúi tiền vào trong lòng ngực, hai tay gắt gao ôm chặt vì sợ bị giật mất.
Nhiều người đã có thể nhìn ra rằng Diệp què đang xem tiền còn quan trọng hơn mạng sống.
Diệp Huyền Tân nói: “Nếu anh đã nhận được tiền thì anh phải làm gì đó, nếu không, điều này trái với luân thường đạo lý của thế gian, tôi nhất định sẽ chặt đầu anh!”
Diệp què nói: “Đương nhiên, Diệp què tôi đây là một người luôn giữ chữ tín, chẳng qua là nếu muốn tôi đưa anh đến núi Hoàng Sa, các anh cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện”
Diệp Huyền Tân: “Nói đi”
Diệp què: “Tôi có ba nguyên tắc cơ bản rất quan trọng, trước nay chưa từng bị phá vỡ, các anh cũng không phải ngoại lệ.”
“Nếu các anh không tuân theo ba nguyên tắc này thì tôi sẽ hoàn lại tiền cho các anh. Tính mạng của tôi, nếu các anh muốn thì cứ lấy đi, không cần giữ lại”
Diệp Huyền Tân: “Nói một chút xem”
Diệp què: “Có ba loại người không được phép cùng tôi lên núi. Thứ nhất là phụ nữ có thai, thứ hai là trẻ em và thứ ba..”
Ngừng một chút, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Huyền Tân: “Thứ ba, người có họ Diệp không được phép theo cùng tôi lên núi!”
Một số người hơi sửng sốt.
Hai điều đầu tiên còn có thể hiểu được, phụ nữ mang thai và trẻ em lên núi gần như kết cục là phải chết, anh ta không mang theo trẻ em có thể hiểu được.
Nhưng điều thứ ba thì sao, sao lại có điều này?
Phải chăng anh ta có hận thù gì đối với người họ Diệp không?
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Anh có thể giải thích cho chúng tôi một chút, tại sao người họ Diệp không được phép lên núi?”
Diệp què nói: “Rất đơn giản, bởi vì tôi cũng họ Diệp”
Diệp Huyền Tân: “Chuyện này liên quan gì đến việc người họ Diệp không được phép lên núi chứ?”
Diệp què: “Tôi đã nói có quan hệ thì chính là có quan hệ, nếu như anh đồng ý, chúng ta hiện tại có thể khởi hành đi.
“Còn nếu các anh không đồng ý…thật xin lỗi, mời các anh không đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”
Diệp Huyền Tân nói: “Được rồi, chúng tôi đồng ý, không ai trong chúng tôi có họ Diệp.”
Diệp què đột nhiên cực kỳ tức giận, gào thét chửi bới như sấm: “Lừa đảo, lừa đảo, các ngươi đều là kẻ lừa đảo!”
“Cút đi, tôi không làm ăn với các anh nữa, tôi không bao giờ làm ăn với kẻ lừa đảo!”
Nói xong, Diệp què lại muốn rời đi.
Diệp Huyền Tân cùng mấy người khác lúc này có chút bối rối, không biết tại sao Diệp què lại tức giận như vậy.
Bất quá bọn bọ chỉ lừa anh ta một chút mà thôi.
Diệp Huyền Tân nhận ra rằng có thể là trước kia ai đó đã lừa dối anh ta, để lại cho anh ta một bóng đen tâm lý rất lớn, chính vì vậy Diệp què mới có thể cực kỳ ghét sự lừa dối như vậy.