Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Anh hít một hơi thật sâu, ngăn Diệp què lại: “Chúng tôi không có gạt anh”
Diệp què nhìn chăm chằm Diệp Huyền Tân: “Anh cho rằng tôi thật sự là tên ngốc sao? Cho rằng tôi nhìn không ra họ của anh?”
“Một đám nói dối ngu xuẩn, các người không chết tử tế được đâu!”
Diệp Huyền Tân càng thêm tò mò: “Anh còn có thể nhìn ra họ của người khác sao?”
Diệp què thở hổn hển nói: “Không nhìn ra, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt tôi cũng có thể nhận ra họ Diệp”
“Nếu tôi đoán không sai thì anh chính là họ Diệp”
Mấy người đều có vẻ mặt khiếp sợ, đây là loại bản lĩnh gì, thậm chí có thể nhìn ra “họ Diệp”.
Đương nhiên, Diệp Huyền Tân không tin Diệp què có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Anh ta nhất định phải có bản lĩnh khác.
Diệp Huyền Tân càng ngày càng có hứng thú đối với Diệp què.
Diệp Huyền Tân thương lượng: “Được rồi, Diệp què, tôi thừa nhận tôi là họ Diệp, tôi sẽ không đi cùng anh, anh có thể dẫn theo vài người bọn họ đi đi”
Diệp què vẫn lắc đầu: “Không. Nếu anh lén bí mật đi theo thì phải làm sao?”
Thành thật mà nói, Diệp Huyền Tân thực sự có ý tưởng này.
Diệp Huyền Tân nói: “Tôi đảm bảo không đi theo là được rồi đúng không? Anh muốn tôi phải làm sao thì mới có thể tin tưởng tôi?”
Diệp què suy nghĩ một chút, nói: “Đi theo tôi”
Đi chỗ nào?
Độc Lang cảnh giác hỏi.
“Em ơi, lần này anh xin em hãy giúp anh để mắt tới anh ta. Nếu anh ta rời khỏi mộ của em thì em ngay lập tức phải báo cho anh”
“Đừng lo lắng, bọn họ đã cho anh rất nhiều tiền, và anh sẽ đốt hết số tiền đó cho em…đương nhiên, với điều kiện là em phải giúp anh để mắt đến tên này”
Sau khi nói xong, Diệp què dập đầu hai cái rồi đứng dậy.
Diệp Huyền Tân bày ra vẻ mặt kinh ngạc mà nói: “Đây là mộ của người em trai song sinh của anh đã chết trên núi Hoàng Sa sao?”
Diệp què gật đầu: “Đúng vậy”
Diệp Huyền Tân: “Nhưng xác chết của em trai song sinh của anh không phải đã vùng dậy sau và chạy đến núi Hoàng Sa đến nay vẫn chưa trở về sao? Vậy thì có xác chết trong ngôi mộ này không?”
Diệp què hung ác trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tân: “Câm miệng cho tôi. Cho dù hài cốt của em trai tôi có thể không ở đây, nhưng linh hồn của em ấy sẽ vĩnh viễn ở lại đây”
“Linh hồn của em ấy sẽ để mắt tới anh. Nếu anh dám lộn xộn, linh hồn của em tôi nhất định sẽ ngay lập tức báo cho tôi biết. Đến lúc đó, cho dù các anh có một lần nữa tới cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không mang theo các anh đến núi Hoàng Sa nữa!”
“Vì vậy, tốt hơn hết anh nên ngoan ngoãn ở lại đây và đừng di chuyển đi đâu hết”
Diệp Huyền Tân nghiêm túc gật gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không đi loạn đâu.”
Diệp què một lần nữa căn dặn với “Ngôi mộ” hai câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Diệp Huyền Tân cẩn thận thăm dò ngôi mộ.
Diệp què rất nhanh đã trở về nhà của mình, nói với Độc Lang và những người khác: “Được rồi, bây giờ chúng ta lên đường đi.”