Chương :
Lần này đúng là gặp phải kẻ địch mạnh thật sự rồi. Chỉ với một luồng quyền phong mà đã khiến cho một ngọn núi bị đánh ra một cái hố to như thế, cải thực lực này tuyệt đối không phải là bản thân mình có thể so bì được.
Lại nhìn cái bóng hình con rồng đã cửu Diệp Huyền Tần, không phải là Long Thần Vận Quốc thì còn là ai vào đây nữa.
Long Thần Vận Quốc nhìn Thần Cốt với vẻ tham lam thèm thuồng: “Mi là của ta, mi là của ta l “Mau quay về đây, mau quay về đây, ta cần mi.
Thần Cốt đột nhiên rùng mình rất dữ dội, hình như là vô cùng tức giận. “Hút khí vận của ta à, chết đi!”
Nó từ bỏ Diệp Huyền Tần, quay ra tấn công Long Thần Vận Quốc.
Long Thần Vận Quốc cũng không hề tỏ ra lép về, vẫn nhìn nó với vẻ mặt đầy tham lam: “Ngoan nào, quay về với vòng tay của ta, mi là của ta…
Thần Cốt lại hóa ra một luồng quyền phong, đánh trúng vào đầu cả Thần Long.
Gầm gầm gầm, gầm gầm gầm!
Hai người vừa mới đối đầu thì Long Thần Vận Quốc đã bị đánh bay ra.
Thân hình khổng lồ của nó như là chiếc diều bị đứt dây, trong không trung quằn quại uốn, hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Nó đau đớn gào thét liên tục, lại còn nghẹn ngào như muốn khóc. “Đau chết ông đây rồi… ai da, đau chết ông đây rồi… tôi đau chết mất thôi!”
Âm!
Long Thần Vận Quốc đáp xuống đất, lại khiến cho mặt đất như bị phá ra một cái hố sâu đến mười mét.
Nó nôn ra máu liên tục, cơ thể thì cử động rất tốn sức lực, cứ như gần rồng đã bị đứt mất rồi vậy. “Gầm gầm gầm!”
Long Thần Vận Quốc đang chửi bởi Thần Cốt.
Diệp Huyền Tần bay đến bên cạnh Long Thần Vận Quốc, vừa đáp xuống đất liền hỏi: “Mi cảm thấy như thế nào rồi?”
Khu khu
Long Thần Vận Quốc nói: “Vẫn, vẫn chưa chết được!” Diệp Huyền Tần giơ ngón tay cái ra cho nó: “Mi mạnh hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều, nếu như là ta bị chịu cú đấm đó thì chắc là đã xong đời rồi.”
Ngay sau đó thì Long Thần Vận Quốc đột nhiên thu nhỏ lại, bay đến chui vào trong bụng của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần: “
“Này, này, này, Long Thần Vận Quốc, con mẹ mày chứ mau ra đây, phải sát cánh chiến đấu với ông đây chứ!”
“Ông đây một mình thì làm sao mà là đối thủ của Thần Cốt được.
Long Thần Vận Quốc là chuẩn bị làm con rùa rụt đầu đây mà, Diệp Huyền Tần sao mà có thể chấp nhận được.
Long Thần Vận Quốc: “Thôi dẹp đi, kể cả hai chúng ta có hợp sức lại thì cũng phải là đối thủ của đối phương đâu.”
“Theo như tôi thấy thì anh chỉ bằng chịu thua đi, như thế thì may ra là còn có đường sống sót.
Diệp Huyền Tần: “Câm mồm đi cho ông đây nhờ! Trong từ điển cuộc đời của tôi, căn bản không có hai chữ chịu thua!”
“Mi phải nghĩ cho kỹ đẩy nhé, ta mà chết thì mi sẽ không có ký chủ nữa đầu, mi cũng sẽ bị tiêu tan cùng với ta.”
Long Thần Vận Quốc nói: “Chuyện này thì không cần phiền anh phải bận tâm, gái xinh thì không bao giờ sợ ế, cùng làm thì tôi nhận Thần Cốt này làm chủ nhân là được rồi.”
“Thần Cốt này quả thật là quá mạnh, có đủ tư cách để trở thành chủ nhân của tôi.”
Diệp Huyền Tần: ” Cái thứ đồ không có chút khí tiết nhà mi, có tin là ông đây đạp mi chết tươi không hả!
Cuộc giao lưu của Diệp Huyền Tần và Long Thần Vận Quốc đương nhiên chỉ là sự trao đổi trong ý thức.
Cuộc nói chuyện phức tạp như vậy cũng chỉ diễn ra trong có chớp mắt mà thôi.
Ngay sau đó, Thần Cốt lại tung ra đòn tấn công về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đến thời gian để tránh đòn cũng không có, chỉ có cách là vội vã trả đòn.
Khí Kình của anh thực thể hóa thành một lớp bình phong chắn Thần Cốt lại.