Chương :
Lý Bảo Khánh hung hăng trợn mắt nhìn Daisy: “Chuyện của tôi và cô chờ lát nữa rồi tính”
Khi nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Lý Bảo Khánh, trong lòng Daisy cảm thấy căng thẳng. Cô ta thật sự không ngờ rốt cuộc thì mình đã làm sai chỗ nào.
Lúc này, Từ Lam Khiết cảm thấy vô cùng bối rối, dáng vẻ ngẩn người của cô khiến Diệp Huyền Tần cảm thấy mềm lòng. “Chuyện đó… Chủ nhiệm Lý, nhất định là ngài đang đùa với tôi đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện mời một người ngoài về làm chủ tịch hội đồng quản trị đấy!”
“Hơn nữa với thực lực của tôi thì cũng chưa tới mức có thể đảm nhiệm chức vụ hội đồng quản trị…
Không không không. Lý Bảo Khánh vội vàng nói: “Tổng giám đốc Từ, cô đừng tự xem nhẹ bản thân mình như thế. Cô có thể biến một nhà máy vật liệu nhỏ trở thành một tập đoàn lới mạnh chỉ trong một thời gian ngắn, cũng đủ để chứng minh năng lực của cô rồi. Tôi phải nói là để cho cô đảm nhận vai trò chủ tịch hội đồng quản trị này là vô cùng xứng đáng.”
Từ Lam Khiết cứ luôn miệng từ chối, còn chưa đồng ý đảm nhận vai trò chủ tịch hội đồng quản trị này. Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy dở khóc dở cười.
Vị trí chủ tịch hội đồng quản trị mà ai cũng mơ ước này thế mà một người thì luôn miệng kêu khóc muốn mời người khác thế nhưng một người lại vô cùng thờ ơ, vẫn luôn miệng từ chối.
Trường hợp này đúng là quá buồn cười!
Lúc này, bọn họ chỉ hận không thể nhảy ra, đổi thân phận với Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết từ chối vô cùng dứt khoát khiến Lý Bảo Khánh bắt đầu mất kiên nhẫn. Cuối cùng ông ta dứt khoát lấy ra đòn quyết định của mình. “Tổng giám đốc Tử, như thế này đi, cô có thể từ chối việc đảm nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của quỹ đầu tư Hồng Lam, thế nhưng cô không được từ chối điều kiện sau đây của tôi.”
Từ Lam Khiết cẩn thận lên tiếng: “Trước mặt ông cứ nói một chút xem là điều kiện gì.
Lý Bảo Khánh nói: “Là thế này, cô đừng thấy bề ngoài của quỹ đầu tư Hồng Lam như thế mà lầm, trên thực tế nó cũng chỉ là một vũng nước động, không thiếu những vết nứt, giá trị thực tế cũng không giống như vẻ bề ngoài đầu”
“Sau khi đã quyết định xong, chúng tôi quyết định chuyển năm mươi phần trăm cổ phần của quỹ đầu tư Hồng Lam sang cho tập đoàn Diệp Linh.”
“Nói cách khách sau này cả quỹ đầu tư Hồng Lam đều dựa vào tập đoàn Diệp Linh, coi là tập đoàn đầu tư Diệp Linh.
Phụt
Những người nhanh chóng cười lớn, bao gồm cả Daisy. Hóa ra, Lý Bảo Khánh thật sự đang trêu chọc tập đoàn Diệp Linh.
Thế nhưng ông ta cũng tương đối bình tĩnh, cho tới bây giờ mới biểu đạt ý tưởng làm nhục tập đoàn Diệp Linh.
Lý Bảo Khánh nói đến đây cho dù là kẻ ngốc thì cũng nhận ra, trong giọng nói của ông ta có ý làm nhục người khác.
Bây giờ có người nào không biết tập đoàn Diệp Linh sắp vỡ nợ tới nơi, đừng nói là thu mua cổ phần của quỹ đầu tư Hồng Lam, thậm chí vẫn còn đang thiếu nợ.
Cho dù trong thời kỳ thịnh vượng của tập đoàn Diệp Linh thì cũng phải cân nhắc xem có nên thu mua cổ phần của quỹ đầu tư Hồng Lam
Bây giờ tập đoàn Diệp Linh đã trở nên trống rỗng, đánh chết bọn họ cũng không dám thu mua.
Daisy cười tới chảy nước mắt: “Ngài Lý, xin lỗi, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã hiểu lầm ý ngài rồi. Hóa ra ngài đang thay tôi ra mặt, ha ha ha.
Lý Bảo Khánh lên tiếng mắng: “Câm miệng, ai bảo tôi ra mặt thay cô chứ?” Daisy chỉ cười cười không lên tiếng, thật sự không ngờ kỹ năng diễn xuất của Lý Bảo Khánh lại tốt như thế.
Lúc này, Từ Lam Khiết cũng cho rằng Lý Bảo Khánh đang đùa cợt cô.
Cô tức giận nói: “Ngài Lý, chúng ta không oán không thù, tại sao bây giờ ngài lại gây khó dễ cho tập đoàn Diệp Linh của tôi như thế?”
Lý Bảo Khánh vội vàng lên tiếng giải thích: “Tổng giám đốc Từ, cô hiểu lầm rồi, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi. Tôi không hề có ý gây khó dễ cho cô cũng như tập đoàn Diệp Linh” Từ Lam Khiết nói: “Ngài Ký, nếu không phải như thế thì sao? Ngài cũng là người trong giới kinh doanh này, trong cái vòng này có ai mà không biết tập đoàn Diệp Linh đang trên bờ vực phá sản chứ?”
“Bây giờ chúng tôi vẫn còn đang nợ tiền, sao có thể bỏ ra một số tiền lớn để thu mua hơn nửa cổ phần của quỹ đầu tư Hồng Lam chứ?”
Lý Bảo Khánh vỗ đầu một cái, lúc này mới chợt nhớ tới một việc: “Ôi, xem đầu óc của tôi này, sao có thể quên một chuyện quan trọng như thế chứ?”