Chương :
“Anh rể tôi làm việc trong cục thuế. Ngay cả khi tôi có vấn đề về thuế, anh ấy cũng có thể giúp tôi giải quyết mọi việc.”
Diệp Huyền Tần nói: “Anh suy nghĩ nhiều, nghiệp chưởng của anh nặng nề lắm, chỉ nhằm vào vụ thuế má thì quá hời cho anh rồi.”
Mao Đông Vũ tò mò hỏi: “Ồ, ngoài cái này ra anh còn có thủ đoạn gì nữa?”
Diệp Huyền Tần: “Ông có biết không, tôi thậm chí còn chẳng muốn ra tay đối phó với ông, tôi ngại làm bẩn tay của mình.”
“Chờ chút nữa sẽ tự có người đối phó với ông.” Phụt
Mao Đông Vũ buồn cười: “Họ Diệp kia, cậu không khỏi quá xem trọng mình rồi đó. Mặc dù Mao Đông Vũ tôi cũng không được xem là nhân vật lớn gì nhưng cũng đã bén rễ ăn sâu ở trên cái mảnh đất nhỏ này rồi. Cậu nói không cần ra tay cũng có thể đối phó với tôi mà không sợ thổi đen bầu trời hay sao.
Những nhà cung cấp khác cũng đều cười theo. Vừa dứt lời thì quả thật ánh sáng trong đại sảnh hơi tối hơn một chút. “Ha ha, mau nhìn xem, cậu ta quả thật thổi đen trời rồi kìa!”
Có người nói: “Thổi đen gì chứ, là có người chặn cửa lại thôi.”
Là ai?
Tầm mắt của mọi người dồn dập nhìn về phía cửa.
Chỉ nhìn thấy một bóng dáng khôi ngô đang đứng ở cửa đại sảnh, chặn hết phần lớn ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào cho nên trong đại sảnh mới ảm đạm.
Có người nhanh chóng nhận ra đối phương, kinh ngạc mà hô lên: “Là Bát gia!”
Rõ ràng người đến chính là ông chủ đương nhiệm của Quỹ đầu tư Hồng Lam, “Tiểu Bát” trong miệng của Diệp Huyền Tần, Bát gia trong miệng của đám người này.
Vừa nghe nói là Bát gia tới thì bầu không khí ở đây lập tức đạt đến một mức cao trào nhỏ.
Làm gì có ai không hiểu, có ai không biết Bát gia.
Năm đó Bát gia đột nhiên xuất hiện, dẹp yên thế giới ngầm ở cái vùng này bằng thủ đoạn như sấm vang chớp giật, tạo ra những trận đánh kinh điển lấy ít thắng nhiều sau từng trận đánh.
Sau khi thu phục được thế giới ngầm Bát gia cũng không có mượn những thế lực hắc ám này để gây sóng gió làm vua một cõi mà lại giải tán bọn họ ngay tại chỗ.
Vì giúp cho đám người này có cơm ăn mà Bát gia còn cho bọn đàn em sáng tạo ra vô số công ăn việc làm.
Ngay cả hơn phân nửa nhóm ông chủ ở tại chỗ này cũng là nhờ dính ánh sáng của Bắt gia nên mới phát triển được như ngày hôm nay.
Ở trong mắt của những ông chủ này thì Bát gia chính là thần linh, là quý nhân từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ vừa e ngại vừa tôn trọng Bất gia. Bọn họ rối rít chạy lên bao vây vòng quanh Bát gia. “Bát gia, mong ngài thứ tội không kịp tiếp đón từ xa. “Bất gia, mời ngài ngồi, chắc ngài vẫn chưa ăn đâu nhỉ, đợi lát nữa các anh em đặt mấy bàn chiêu đãi Bắt gia ngài thật tốt.”
“Bát gia, ngài đến thăm nơi này có việc gì hay không? Hay là dặn dò các anh em một tiếng, anh em chúng tôi sẽ giúp ngài đi làm việc.
Trong lòng của Bát gia tức giận không thôi. Con mẹ nó anh của tôi bị các người thờ ơ ở một bên, vậy mà lại nhiệt tình lấy lòng tôi như vậy, làm thế là đang giết ông đây đó.
Ở trước mặt anh của tôi thì làm gì có chỗ cho tôi nhận được đãi ngộ như thế này.
Tiểu Bát giận dữ mắng một câu: “Mẹ nó mau cút hết ngay cho tôi!”
Đám người kinh ngạc một trận, vội vàng rời xa Tiểu Tục ngữ có câu đưa tay không đánh người mặt cười, Bát. bọn họ thật sự không hiểu vì sao hôm nay Bát gia lại hung dữ với bọn họ đến như vậy.
Chẳng lẽ là bọn họ vẫn chưa đủ nhiệt tình hay sao? Tiểu Bát chạy chầm chậm đến bên cạnh của Diệp Huyền Tần.
Sau đó làm một động tác khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người ngay trước mắt bao người.
Anh ta chậm rãi xoay người khúm núm cúi đầu với
Diệp Huyền Tần: “Anh, em không có đến chậm chứ.