Chương :
Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: “Không!
Âm!
Não của những người ở chỗ này lập tức bùng nổ
Tình huống gì vậy nè, con mẹ nó rốt cuộc là tình huống gì vậy nè.
Bát gia thần thánh ở trong lòng của chúng ta hắn là phải ngồi tít ở trên cao, không ai có thể lay động được mới đúng, nhưng vì sao giờ phút này lại vô cùng hèn mọn và khúm núm với Diệp Huyền Tần như vậy.
Thậm chí còn thấp hơn cả cách mà bọn họ đối với Bát gia.
Con mẹ nó rốt cuộc tên họ Diệp này có lai lịch gì mà sao có thể khiến cho Bát gia ngoan ngoãn đến như vậy. Có mấy người nhát gan bị dọa đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Còn có vài người đầu óc nhanh nhẹn hơn muốn lén lút chạy đi nhưng mà đã bị bảo vệ mạnh mẽ ngăn lại. Bọn họ không còn cách nào khác đành phải móc tiền ra hối lộ bảo vệ.
Nhưng không ngờ bảo vệ lại hét lớn lên một tiếng: “Vậy mà các người lại muốn hối lộ tôi, đúng là không biết xấu ho!”
Tiếng hét lớn này lập tức dẫn đến vô số ánh mắt chú ý, bao gồm cả Diệp Huyền Tần và Bát gia.
Chỉ ánh mắt của Diệp Huyền Tần và Bát gia thôi đã lập tức khiến cho một người trong đó sợ vỡ mật, miệng phun ra dịch mật ngã xuống đất run rẩy giống như không thể cứu nổi
Diệp Huyền Tân liếc nhìn Tiểu Bát: “Bắt đầu đi, đừng làm trễ thời gian của tôi”
Vâng ạ.
Tiểu Bát sảng khoái đồng ý một câu.
Trái tim của mọi người đều dâng lên tận cổ họng, ngay cả thằng ngu cũng biết Diệp Huyền Tân nói “Bắt đầu đi là có ý gì.”
Chắc chắn là bắt đầu thẩm lý và xét xử bọn họ.
Tiểu Bát nhìn thoáng qua Mao Đông Vũ rồi nói: “Ông Mao, hay đấy. Vừa nãy tôi ở ngoài cửa chợt nghe thấy ông hô to gọi nhỏ với anh của tôi, mẹ nó ai đã cho ông cái lá gan dám nói chuyện với anh của tôi như vậy hả”
Mao Đông Vũ lập tức bị dọa đến hai chân nhữn ra, không kìm lòng được mà quỳ xuống mặt đất: “Bát gia, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi… Tôi dập đầu xin lỗi anh Diệp”
“Anh Diệp, ngài là người trên xin đừng trách kẻ dưới, đừng chấp nhặt với người thiếu hiểu biết như tôi. Là do tôi thật sự không biết ngài có quan hệ như thế này với Bát gia”
Tiểu Bát hừ lạnh một cái: “Bây giờ mới biết sai thì sao trước đó lại làm vậy?”
Mao Đông Vũ vẫn đau khổ cầu xin như cũ.
Lần này Tiểu Bát vẫn thờ ơ, lạnh lùng mà nói: “Mao Đông Vũ, năm đó ông đút lót cho một lãnh đạo ở Cục Xây Dựng để giành được một dự án lớn của chính phủ. Sau đó tạo thành một công trình bã đậu cho cái dự án đó, hại chết bảy tám mạng người.”
“Trong quá trình cảnh sát điều tra, ông lại đút lót cho một nhân viên của chính phủ để lừa dối qua cửa, chuyện này hẳn là ông còn nhớ chứ”
Âm!
Trong đầu của Mao Đông Vũ bỗng chốc trống rỗng.
Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Làm sao Bát gia điều tra được chuyện này vậy?
Chuyện này ông ta chắc chắn đã không để lại chút dấu vết nào rồi, ngoại trừ những người trong cuộc thì tuyệt đối sẽ không có ai khác biết được.
Rốt cuộc thủ đoạn của Bát gia lợi hại đến mức nào mà có thể điều tra được chuyện của năm đó rõ ràng như vậy!
Chỉ một tội trong số đó thôi cũng đủ để hủy cả cuộc đời của ông ta.
Thậm chí Mao Đông Vũ cũng không dám nhìn vào mắt của Tiểu Bát, giọng của ông ta vô cùng run rẩy: “Bát gia, ngài…Ngài nói đùa rồi, chuyện đó làm gì có thật chứ? Dù ngài có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám làm chuyện như vậy”
Thật sao?
Tiểu Bát cười lạnh: “Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà, vào đi”
Vù vùi Đột nhiên có một đám người tràn vào trong cửa.
Tâm mắt của mọi người lập tức bị thu hút.