Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Xử lý ông ta cẩn thận một chút.”
<
Lý Ngọc Mai gật đầu đồng ý, không có ý định tiếp tục hỏi anh.
Advertisement
"Tối mai có một bữa tiệc do nhà họ Thẩm tổ chức. Tôi vốn dĩ từ chối tham dự, nhưng anh tình cờ đến đây rồi, vậy đi cùng tôi một chuyến đi." Lý Ngọc Mai mỉm cười nói.
Đôi mắt đẹp đang cười, ẩn ý khá gian xảo.
“Nhà họ Thẩm?” Đường Tuấn suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
Sau khi giải quyết xong một ít việc linh tinh của Hiệp hội y học cổ truyền, Lý Ngọc Mai lập tức đề nghị Đường Tuấn mời cô một bữa cơm. Đường Tuấn cũng biết trong khoảng thời gian này, Lý Ngọc Mai đã vô cùng vất vả làm việc Hiệp hội Y học cổ truyền. Anh cũng rảnh rỗi không bận việc gì, nên nhanh chóng đồng ý, rồi đi xuống dưới tầng. Câu lạc bộ Thiên Thanh cách trung tâm thành phố Hà Giang cũng không xa, Đường Tuấn lái xe hơn nửa giờ sau đã tới một nhà hàng Việt Nam ở trung tâm thành phố. Đúng lúc đang là thời điểm cho bữa tối, nhà hàng vô cùng đông khách. Nhưng sau khi Lý Ngọc Mai đưa ra một tấm thẻ, hai người ngay lập tức được mời vào một căn phòng nhỏ, chính giữa được ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Lý Ngọc Mai chắc là vô cùng quen thuộc với nhà hàng này, dù chưa xem thực đơn đã gọi vài món ăn.
Chờ sau khi phục vụ đi xuống, Đường Tuấn lúc này mới cười nói: “Không ngờ cô lại quen thuộc với thành phố Hà Giang này như vậy.” Lý Ngọc Mai duỗi eo, đường cong không một chút che giấu lộ ra trước mặt Đường Tuấn. Động tác này của cô tức thì thu hút biết bao nhiêu là tầm mắt của các khách hàng nam, nhưng cô lại không hề quan tâm, đôi mắt híp lại, chậm rãi nói: “Mặc dù thành phố Hà Giang không phải là thành phố trọng điểm của tỉnh, nhưng hiệu quả và lợi ích kinh tế mỗi năm đều tốt hơn thành phố trọng điểm của tỉnh Yên Bái tôi nhiều, là nơi vô cùng thích hợp để đặt căn cứ cho Hiệp hội Y học cổ truyền. Tôi lại không phải người nào đó, có thể phủi tay không quan tâm, để tất cả mọi việc đều đè lên đôi vai của người phụ nữ bé nhỏ này.”
Nói tới khúc sau, giọng nói của cô bỗng mang theo vô vàn giận dỗi.
Đường Tuấn cười gượng hai tiếng, nói: “Đúng là có chút không đúng. Bữa cơm hôm nay để tôi mời cô.
Lý Ngọc Mai khinh bỉ nhìn anh, nói: “Đương nhiên là anh mời rồi. Bây giờ anh chính là ông chủ của tôi, chẳng lẽ còn bắt nhân viên đãi cơm ông chủ sao?"
Đường Tuấn ngượng ngùng cười, vô cùng sáng suốt mà không tiếp tục nói tiếp đề tài.
Nếu nói về y học, mười Lý Ngọc Mai cũng không phải đối thủ của anh. Nhưng nếu nói về mồm mép, một trăm anh đều thua tơi bời dưới tay Lý Ngọc Mai.
Nhìn bộ dạng xấu hổ không thể làm gì của Đường Tuấn, Lý Ngọc Mai hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, nở nụ cười.
“Ngọc Mai, em cũng đến đây ăn cơm sao.” Đúng lúc này, một giọng nói vui sướng, nhẹ nhàng vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Lý Ngọc Mai quay đầu lại, Đường Tuấn cũng nhìn theo tầm mắt của cô. Một cô ta mặc một chiếc đầm dài bó sát người, tóc cột sau lưng đang đi về phía bàn của họ. Bề ngoài, cô ta khoảng chừng - tuổi, dung mạo đẹp đẽ, vẻ ngoài hoàn toàn xinh đẹp không kém Lý Ngọc Mai. Hơn nữa cô còn cao chừng m, chân mang giày cao gót, trông chẳng khác gì một nữ vương đang đi dạo phố vậy.
“Là diễn viên nổi tiếng Thẩm Linh Linh sao.”