Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao thủ của cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, chỉ kém cảnh giới Thần Hải một bước, được tôn là đại tông sư!
<
"Anh Đường, cái tên này nghe quen tai quá. A, tôi nhớ ra rồi, là người lúc trước bị anh đánh chểt đó, hình như tên là Từ Phong!" Hoa Tiểu Nam khẽ cau mày, bỗng nhiên nói với vẻ kinh ngạc.
Advertisement
Vì câu nói của Hoa Tiểu Nam mà bầu không khí lúc này chợt trên nên yên tĩnh hơn.
"Cậu đánh chết Từ Phong?" Triệu Tuấn Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Tuấn.
Đường Tuấn liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Nam một cái, sau đó biết là bản thân nói sai rồi, vội vàng bụm cái miệng nhỏ nhắn lại.
Đường Tuấn thản nhiên nói: "Phải"
"Dựa vào cậu?" Triệu Tuấn Phong nhìn Đường Tuấn một hồi, chợt lắc lắc đầu, đương nhiên không tin.
Theo ông ta nhận thấy, đến ông ta mà Đường Tuấn còn đánh không lại, sao có thể giết được Từ Phong?
Hư Cửu Huyền đứng bên cạnh, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để chế giễu Đường Tuấn, mỉa mai nói: "Vừa rồi người mà bọn họ nói chính là cung phụng thứ hai của Dược Y Cốc, không phải con chó con mèo ven đường đâu. Muốn giết được một đại tông sư như Từ Phong, đến đệ nhất tông sư Phạm Nam Thiên cũng không làm được, chỉ có cao thủ cảnh giới Thần Hải mới có thể. Với chút sức mạnh của cậu, mà dám nói là mình giết Từ Phong. Nếu thật sự là như vậy, tôi đây còn vượt cảnh giới giết Thần Hải!"
Những người khác nghe vậy, cũng với dáng vẻ rõ ràng là không tin. So về độ mạnh chân khí của Đường Tuấn dường như khác biệt với bọn họ, thậm chí còn yếu hơn Triệu Tuấn Phong, Trần Thiên Dương, Huyền Long Tử một chút, bọn họ thật sự nhìn không ra một Đường Tuấn với sức mạnh như vậy, dựa vào đâu mà giết một vị đại tông sư như Từ Phong!
"Người trẻ tuổi, nói chuyện phải biết suy nghĩ. Vì phô trương và thể diện, nói những lời viễn vông như vậy, sẽ chỉ làm người khác đến rụng răng." Trần Thiên Dương phụng phịu giáo huấn.
"Khụ khụ. Người trẻ tuổi luôn thích chém gió, lúc chúng ta trẻ tuổi cũng đâu có như vậy. Mọi người cũng đừng cũng đừng anh Đường nữa, tranh thủ lên đường đi, nếu không trời tối mất." Cổ Bách Đường cười nói, không coi trọng lời nói của Đường Tuấn.
Nói xong, Cổ Bách Đường, Trần Thiên Dương cùng Triệu Tuấn Phong dẫn đầu đi về phía núi rừng.
Hư Cửu Huyền cười lạnh một tiếng, cũng đi theo.
"Đường Tuấn, có những lời không thể nói bừa. Đám người bọn họ cũng chẳng hiền lành gì." Huyền Long Tử vỗ bả vai Đường Tuấn, cùng Mục Phương đi về phía núi rừng.
"Anh Đường, chúng ta rõ ràng đang nói sự thật. Sao bọn họ lại không tin chứ?" Hoa Tiểu Nam bĩu môi, vẻ mặt buồn bực nói.
Đường Tuấn cười nói: "Đừng quan tâm đến họ. Chúng ta cũng đi thôi. Đúng rồi, viên đan dược này em cầm lấy đi, để an toàn hơn."
Anh từ nhỏ đã được ông nội cho ngâm người vào các loại thuốc, độc khí bình thường không thể tác động được đến anh.