Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy đi thôi." Đường Tuấn sóng vai đi cùng hai người, phóng thích tinh thần lực, thăm dò tình hình trong phạm vi trăm mét. Với độ mạnh của tinh thần lực hiện tại, bao trùm phạm vi trăm mét đã là giới hạn cao nhất.
<
Mỗi người một tâm tư, cứ như vậy tiến vào nơi rừng thiêng nước độc.
Advertisement
Họ đều là tông sư cảnh giới Chân Khí, tốc độ cực nhanh, Đường Tuấn sợ Hoa Tiểu Nam không theo kịp đoàn, dứt khoát cõng cô ấy trên lưng và tiếp tục tiến vào trong núi rừng.
"Không ngờ chân khí cơ thể cậu nhóc kia lại cường tráng như vậy, cõng trên lưng một cô gái bốn năm mươi kí, vẫn không bị tụt lại phía sau." Ba người Cổ Bách Đường dẫn đầu đoàn, quay đầu lại Đường Tuấn cõng Hoa Tiểu Nam, tốc độ không hề chậm hơn bọn họ, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Là có chút mách khóe thôi. Tuy rằng chúng ta không di chuyển với tốc độ cao nhất, nhưng nếu đối với những người khác, e rằng đã sớm thở hồng hộc, chân khí gần như kiệt quệ." Ánh mắt Trần Thiên Dương híp lại.
Vốn dĩ họ muốn đi với tốc độ nhanh hơn để cho Đường Tuấn chủ động đề nghị giảm tốc độ lại, đến lúc đó có thể cười nhạo anh một phen, không ngờ khi bọn họ tăng tốc nhanh hơn, Đường Tuấn cũng bám sát theo rồi.
"Hừ!" Ánh mắt Hư Cửu Huyền lạnh lẽo, sức mạnh mà Đường Tuần thể hiện ra ngày càng lớn, cơ hội ông ta tìm được nơi đó càng xa vời.
"Tốt nhất làm cho cậu ta chết tại nơi hoang vu này, tôi đỡ phải ra tay."
Bọn họ tất nhiên không biết khí lực của Đường Tuấn hiện giờ đã có thể so với cường giả của cảnh giới Thần Hải, cho dù dùng chân khí trong sự bất động, năng lực của cơ thể cũng đạt đến mức không thể tưởng tượng được.
Lúc này một vầng trăng lạnh đã xuất hiện trên trời cao, độ ấm lại giảm đi nhiều, nhưng mấy người bọn họ hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi. Nếu quan sát kĩ hơn, có thế nhìn thấy trong ánh trăng chiếu rọi xuống, sương mù dần dần dày đặc trong không khí, phát tán màu sắc ảo giác.
Đó là chướng khí. Có kịch độc.
Đan dược khử độc có tác dụng trong thời gian nhất định, nếu không ra khỏi khu rừng này trước khi hết hiệu lực, vậy thì bọn họ rất có khả năng đối mặt với nguy hiểm phải bỏ mạng bất cứ lúc nào.
"Cẩn thận!" Lúc này, Huyền Long Tử ở phía sau bỗng nhiên quát to.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, một mũi tên bắn
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn lại, thấy được gương mặt quen thuộc của bà Độc kia, ông ta nghẹn ngào nói: “Bà Độc, là bà!”
“Không sai, là bà già này đây.” Giọng nói của bà Độc lạnh nhạt nhưng vẫn có thể nghe ra sự oán độc trong đó: “Không nghĩ tới bà già này sẽ quay về nhỉ?”
Tuy là trên mặt của Đằng Ma có hoa văn quỷ quái nhưng vẫn có thể nhận ra được ông ta vô cũng kinh ngạc. Nhưng bỗng dưng, con ngươi của ông ta trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Bà Độc, bà vậy mà lại dám cấu kết với người ngoài, dây máu ăn phần dân tộc Mèo! Bà là đồ phản bội đồng bào!”
Sắc mặt bà Độc âm trầm: “Cha con nhà họ Đằng tàn hại con gái dân tộc Mèo, bọn họ mới là kẻ phản bội!”
“Này, bây giờ cũng không phải là lúc để mấy người ôn lại chuyện cũ đâu.” Hư Cửu Huyền khinh miệt nhìn thoáng qua bà Độc, không kiên nhẫn nói.
Tuy là nội công của bà Độc rất mạnh, ở bên ngoài cũng được xem là một cao thủ nhưng lần này có tới bảy vị tông sư, chút tu vi này của bà ta căn bản không là gì. Nếu không phải sau này còn cần đến bà Độc và Hoa Tiểu Nam thì với tính cách nóng như lửa của Hư Cửu Huyền đã sớm đá bay bà ta rồi.
Bàn tay đang túm lấy Đằng Ma của Hư Cửu Huyền hơi dùng thêm lực, Đằng Ma đau đến mức hét toáng lên.