Chương :
Vậy nên tiêu chuẩn khi muốn gia nhập liên minh báo thù đó chính là phá hủy gương mặt của mình.
Nhưng gương mặt của Hắc Long lại vô cùng hoàn chỉnh, anh ta không phá hủy nó.
Thậm chí cho dù một vết thương nhỏ cũng không có.
Hơn nữa gương mặt của anh ta còn trắng trẻo nho nhã, nhìn như một chàng thư sinh.
Đây là điều khiến cho đám người Vincent Nhị Thế bất ngờ.
Đám người Diệp Lâm Quân cũng không nghĩ tới điều này.
Nếu không thì hắc chắn có thể dùng gương mặt của Hắc Long để điều tra ra thân phận chân thật của anh ta.
“Tôi không quan tâm anh ta là ai, giết con trai của tôi thì đừng hòng sống yên ổn! Ném anh ta xuống cho cá mập ăn đi!”
“Còn những thành viên khác của liên minh báo thù, không thể buông tha dù là một người!”
Sau đó, nước Chiến Ưng bắt đầu truy tìm và tiêu diệt liên minh báo thù.
Điều này khiến cho bọn người còn sống của liên minh báo thù vô cùng tuyệt vọng.
Đi tới đâu cũng bị đánh giết.
Liên minh báo thừ thật-sự phải diệt vong rồi.
Hiểu lầm giữa nước Lạc Việt và nước Chiến Ưng cũng đã được giải trừ, Vincent Nhị Thế chỉ có thể rời khỏi đầy: Diệp Lâm Quân nghe được tin tức Hắc Long bị giết thì cười một cái rồi quay về Giang Bắc.
Đi về nhà tổ của họ Lý.
Ở trước cổng, Hoàng Thanh Phong đang ngồi xổm với vẻ mặt vừa căng thẳng vừa phức tạp.
Anh ta nhìn thấy Diệp Lâm Quân về thì sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất.
Diệp Lâm Quân cũng không để ý tới Hoàng Thanh Phong mà đi thẳng vào trong nhà tổ của họ Lý.
Hoàng Thanh Phong vội vàng đi theo.
Trong phòng…
“Ba ơi!”
Bé Quân nhìn thấy Diệp Lâm Quân thì vội vàng nhào tới.
“Bé Quân đừng sợ, có ba đây rồi!”
Diệp Lâm Quân ôm bé Quân vào lòng rồi “Anh còn nói không cho môn phiệt Tây Đường nhúng tay vào! Nếu không phải là có bọn họ thì có thể cứu được con bé về chắc?”
“Đúng thế, mọi chuyện đều là vì có Thục Thiên Vương! Nếu không phải có ngài ấy thì có lẽ bây giờ bé Quân vẫn còn ngập trong nguy hiểm đói”
Mấy người Lý Từ Nhiệm nhìn về phía Diệp Lâm Quân với vẻ oán trách.
Anh rất bất ngờ.
Hóa ra là do Hoàng Thanh,Phong ôm bé Quân về nên mọi người đều tưởng rằng là do anh ta cứu.
Lúc này Hoàng Thanh Phong cũng đi vào phòng.
Chí Oánh vừa thấy anh ta thì bà nói ngay lập tức: “Hạo Quân mau cảm ơn Thục Thiên Vương đi! Con dập đầu cảm ơn cũng là điều nên làm.”
“Đúng vậy, mau dập đầu nói lời cảm tạ đi!” “Thục Thiên Vương cực khổ lắm mới có thể cứu bé Quân về cho anh, nếu không dập đầu nói lời cảm tạ đều không có lòng thành!” “Nhanh lên, nếu không phải là có Thục Thiên Vương thì bây giờ thằng nhóc cậu đây có muốn khóc cũng chẳng khóc được”
Mấy người Lý Hồng Thái cũng thúc giục.
Lý Từ Nhiệm cũng nói một cách rất nghiêm túc: “Hạo quân, anh mau xin lỗi Thục Thiên Vương đi, sau này cậu ấy chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta! Chúng ta nhất định phải báo đáp!” “Bé Quân, đây cũng là một bàn học mẹ dạy cho con! Phải cảm ơn và báo đáp người có ơn với mình!” Lý Từ Nhiệm quay đầu lại nói với bé Quân.
“Rõ ràng là ba mà!” Bé Quân vừa định nói cái gì đó thì đã bị bà cụ phía sau ngắt lời.