Chương :
“Mau nói đi! Nếu không phải là có Thanh Phong thì sợ rằng bây giờ bé Quân cũng chẳng có ở đây đâu” Bà cụ nói với vẻ thúc giục.
“Không phải cậu đi cứu bé Quân à? Sao rồi? Cứu được ai chưa? Nhìn Thục Thiên Vương đi kìa, chưa tới hai tiếng đã ôm cô bé về rôi!” Những người khác, ví dụ như Lý Hồng Thắng cũng mượn cơ hội này mà trì triết Diệp Lâm Quân.
Bỏi vì có Thục Thiên Vương nên đã tạo thành một sự chênh lệch với Diệp Lâm Quân.
Mà sắc mặt của Thục Thiên Vương, tiêu điểm của đám người lại vô cùng khó coi.
Mọi người nói thêm một câu thì sắc mặt của anh ta lại khó coi hơn một chút, Thời gian đần trôi, đâu của Thục Thiên Vương sắp cúi đến nỗi chạm đất rồi, anh ta chỉ hận không đào được cái động mà úp mặt vô đó.
Hoàng Thanh Phong cũng không ngò rằng mọi chuyện sẽ thế này.
Mọi người cứ cho rằng là anh ta đã cứu được bé Quân.
Lại còn ép Diệp Lâm Quân tới trước mặt anh ta đập đầu mà cảm ơn! Anh ta vô cùng sợ hãi!
“Không có chuyện gì, không cân cảm ơn đâu.
Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan tới tôi…
Thục Thiên Vương nói với vẻ mặt cay đảng, bắp chân vẫn còn đang run rẩy.
“Thanh Phong khiêm nhường quá tôi, rõ ràng đã cứu được bé Quân còn giả vờ như là không liên quan tới mình! Đức tích khiêm tốn này có thể khiến cho Thanh Phong đi càng xa hơn!” Bà cụ khen ngợi.
“Nhân phẩm của Thanh Phong quá tuyệt vời rồi! Lúc trước anh em của cậu ấy vì Diệp Lâm Quân mà chết, bây giò cậu ấy còn cứu con giúp Diệp Lâm Quân!” “Chủ yếu là Thanh Phong quá mạnh rồi cho nên cậu ấy cho rằng chuyện nhỏ như cứu người không đáng nhắc tới, vậy mới cho rằng không có liên quan gì tới cậu ấy”
Mọi người đều hiểu nhầm ý của Thục Thiên Vương rồi.
Anh ta tức tới nỗi muốn hộc máu.
Các người!
Đâu phải là tôi cứu người đâu chứ!
Xin mọi người đừng nói nữal Sao lại nói chẳng thèm ngừng vậy chứ?
Thầy tôi sắp muốn giết tôi luôn rồi đây này!
Trên mặt của Thục Thiên Vương tràn ngập sự đau khổ.
“Nhất định phải cảm ơn, sao có thể không cảm ơn chứ?”
“Diệp Lâm Quân cậu đứng đó làm gì? Mau quỳ xuống đi chứ!”
“Đúng thế, chúng tôi muốn nhìn cậu dập đầu cảm ơn với Thục Thiên Vương!”
Tất cả mọi người đều đang thúc giục Diệp Lâm Quân xin lỗi.
Thục Thiên Vương nhìn thấy bọn họ làm như thế thì sốt ruột tới nỗi không thể hít thở được.
Anh ta nhìn bóng lưng của Diệp Lâm Quân mà toát cả mồ hôi lạnh, bắp chân run lên, đôi môi trắng bệch.
Xin các người đó, mau ngậm miệng lại đi!
Tôi đã nói là không cần phải cảm ơn rồi cơ mài!
Thục Thiên Vương sắp khóc rồi!
“Hạo Quân, anh mau nói cảm ơn đi, người ta cứu được bé Quân mài”
Lý Từ Nhiệm cũng lên tiếng thúc giục.
Đột nhiên Diệp Lâm Quân nở một nụ cười rồi nói: “Tôi dám nói lời cảm tạ, anh ta dám nghe chắc?”
Thục Thiên Vương đứng đẳng sau sợ tới nỗi run rẩy cả người.