CHƯƠNG
Trần Chiêu vỗ ngực: “Anh yên tâm, tôi nửa chữ cũng sẽ không tiết lộ!”
“Ừ, thế là tốt nhất.” Sau khi hai người bàn luận xong, lần lượt bước ra khỏi phòng, đi đến sảnh lớn.
Lúc này Giang Nghĩa, Tây Môn Tuấn và những người khác đều đứng đợi bên trong sảnh lớn, nhà họ Đinh nhìn thấy hai người bước ra, trong lòng lo lắng đến toát mồ hôi.
Tây Môn Tuấn cười ngạo nghễ nói với Giang Nghĩa: “Kết quả xét duyệt có rồi, Giang Nghĩa, anh đã chuẩn bị sẽ chết như thế nào chưa?”
Giang Nghĩa cười mỉm không đáp lại.
Trần Chiêu đi đến trước mặt mọi người, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng nói: “Vừa nãy tôi đã tiến hành xem xét một cách kĩ lưỡng những minh chứng tài sản của ngài Camus, hiện tại đã có kết quả xét duyệt.”
Tây Môn Tuấn hếch miệng cười, tất cả đều giống như hắn ta mong đợi. Ngày hôm nay hắn muốn Giang Nghĩa chết không có chỗ chôn!
“Kết quả xét duyệt… hợp lệ! Tài sản của anh Camus hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể sử dụng để trả nợ cho Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”
Một màu im lặng. Lặng ngắt như tờ. Mấy giây sau, Đinh Thu Huyền, Tô Cầm và những người khác đều hoan hô vui mừng như phát điên!
Đinh Nhị Tiến cũng thở phào nhẹ nhõm, tài sản không có vấn đề, có thể trả nợ, vậy thì cả nhà họ không cần phải cùng Giang Nghĩa gánh chịu món nợ khổng lồ ấy, khoản nợ này cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Trên gương mặt Giang Nghĩa không có chút thay đổi gì, dường như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của anh. Chỉ có Tây Môn Tuấn… Anh ta giống như đang đối mặt với ngày tận thế vậy, sững sờ nhìn Trần Chiêu, nụ cười khi nãy trên khuôn mặt đã vụt tắt, cảm giác như bị rơi xuống vực thẳm.
Rõ ràng đã thu xếp ổn thỏa rồi, tại sao lại có kết quả như thế?
“Không thể nào, rõ ràng là có vấn đề ở đâu đó.” Tây Môn Tuấn chất vấn: “Trần Chiêu, rốt cuộc anh có kiểm tra kĩ lưỡng hay không?”
Trần Chiêu ngước mặt lên tự tin đáp: “Tôi làm công việc này mười mấy năm rồi, lẽ nào xảy ra sơ suất ư? Nếu như anh có ý kiến với tôi, có thể đi tìm những nhân viên khác xét duyệt.”
“Anh!” Tây Môn Tuấn vô cùng ngạc nhiên không biết vì sao một Trần Chiêu bình thường nhát gan như thỏ đế, đột nhiên lại dám dùng ngữ khí to gan như vậy nói chuyện với mình, giống như là có ai chống lưng cho vậy.
“Trần Chiêu, tên nhóc này bị ấm đầu à? Anh có biết mình đang nói gì không? Anh muốn chống lại với xí nghiệp Thiên Đỉnh à?”
Trần Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, tôi chỉ làm việc dựa theo tinh thần công bằng minh bạch mà thôi.Nếu như đây cũng được coi như là đang chống lại với Thiên Đỉnh, thế thì tôi chỉ đành hy sinh vì đại nghĩa vậy!”
“Mẹ mày điên rồi à?” Một người trước giờ luôn trưởng thành bình tĩnh như Tây Môn Tuấn lại bị ép phải nói ra lời lẽ thô tục, hắn thật sự không hiểu vì sao sự việc lại đi đến bước này.
Camus chớp thời cơ lên tiếng: “Nếu đã thông qua xét duyệt, vậy chúng ta lập tức tiến hành việc trả nợ đi, sau khi trả hết tỷ, Giang Nghĩa có thể lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”
“Không được, tôi không đồng ý.” Thứ mà Tây Môn Tuấn muốn là dùng món nợ tỷ đó ép chết Giang Nghĩa, làm sao có thể dùng số tiền tỷ để đổi lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng trị giá tỷ chứ? Đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông hay sao?
Trần Chiêu lạnh lùng nói: “Căn cứ theo quy trình, anh không có quyền phản đối.Nếu như anh còn kiên quyết phản đối thì Giang Nghĩa có quyền không trả nợ cho anh, lại có thể đem khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng về, anh quyết định như vậy ư ?”
“Chuyện này…” Tây Môn Tuấn toàn thân run rẩy, cái cảm giác khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại này quá thực không thoải mái gì, nhưng bây giờ đây hắn đã bị dồn đến mức không còn trở tay được nữa.