CHƯƠNG
Giang Nghĩa nói với anh ta: “Bây giờ, anh còn cho rằng tôi quá non để đấu với anh sao?” Tây Môn Tuấn không còn lời nào để nói.
“Tiếp theo, xin mời các vị đi cùng tôi để hoàn thành quy trình trả nợ.” Trần Chiêu nói.
Với thao tác của Trần Chiêu, Camus rút ra tấm thẻ màu vàng tím Long Phụng, chuyển tỷ vào tài khoản của xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Tiếp theo đó, Tây Môn Tuấn thẫn thờ đặt bút ký tên, đóng con dấu, thể hiện việc Thiên Đỉnh đã nhận được tỷ tiền trả nợ.
Còn về khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đã về tay Giang Nghĩa một cách thuận lợi. Sau khi lấy lại, Giang Nghĩa lập tức chuyển giao Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng dưới tên của Camus. Như vậy, Camus đã trở thành chủ tịch đương nhiệm của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Lấy được công ty trị giá tỷ với cái giá tỷ, đây đã trở thành truyền thuyết trong giới thương nghiệp thành phố Giang Nam!
Sau khi mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, Camus tạm biệt Giang Nghĩa, rời khỏi tòa án. Giang Nghĩa và mọi người cùng rời đi sau đó.
Chỉ còn lại một mình Tây Môn Tuấn ngồi trên chiếc ghế sắt ở khu vực nghỉ ngơi, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, cho đến hiện tại anh ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại reo lên.
“Alo, Tôn tổng…”
“Tây Môn Tuấn, mẹ nhà anh xử lí hay lắm! Tôi để anh giúp tôi loại bỏ Giang Nghĩa, anh lại làm mất luôn cả Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng của tôi! Tức chết tôi rồi, tên khốn nha anh…”
Đối mặt với sự chửi rủa thậm tệ của Tôn Vĩnh Trinh, Tây Môn Tuấn căn bản nghe không lọt tai. Hắn đã không còn biết mình là ai nữa rồi. Trận chiến này, hắn đã thua quá thảm!
Trên đường về nhà, Đinh Thu Huyền vai kề vai cùng Giang Nghĩa bước đi, hai người đều có nhiều chuyện để nói, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Cuối cùng, Đinh Thu Huyền chủ động mở lời trước: “Giang Nghĩa, chúc mừng anh đã trút bỏ được món nợ này.”
Giang Nghĩa áy náy đáp lại: “Xin lỗi em, hai hôm nay vì những chuyện liên quan đến nợ nần, hại em phải chịu khổ với anh rồi.”
Chuyện đến ngày hôm nay, những chuyện không vui lúc đầu, mọi khổ đau sớm đã tan biến như mây như khói.
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Hứ, đương nhiên là chịu khổ rồi, xém chút nữa em đã…” lời sắp nói ra, Đinh Thu Huyền lại thu lại.
Cô không muốn đem chuyện đi xem mắt ra nói với Giang Nghĩa, làm như thế chỉ khiến cho Giang Nghĩa tức giận, càng làm mối quan hệ giữa anh và Đinh Nhị Tiến xấu đi.
Nếu món nợ đã được giải quyết, cũng không cần phải nói những điều không đáng nói. Giang Nghĩa hiếu kỳ hỏi: “Xém tí nữa thì em sẽ làm sao?”
Đinh Thu Huyền hừ một tiếng “Xém chút nữa thì em đã không cần anh nữa rồi, sau đó tìm rồi gả cho một người đàn ông có quyền có tiền.”
Lời này của cô, nửa đùa nửa thật. Giang Nghĩa lại không hề tức giận, ngược lại cảm thấy ấm áp nơi cõi lòng.
Bởi vì dựa vào điều kiện của Đinh Thu Huyền, cô muốn cưới người khác là chuyện rất dễ, chỉ cần truyền tin tức ra thì chắc rằng sẽ có một đám người đến trước cửa xếp hàng.
Đinh Thu Huyền đã thủ tiết đợi chờ anh năm, lại đối với anh cực kỳ chung thủy, nguyện cùng anh chịu khổ.