CHƯƠNG
Giang Nghĩa cau mày, nói năng kiểu gì vậy?
Tô Nhàn tức giận: “Trịnh Vận, câm cái mồm thối của anh lại!”
“Hừ.”
Lúc tranh cãi, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu, thức ăn đều bày lên bàn, mọi người cầm đũa bắt đầu ăn.
Vì chọc tức Trịnh Vận, Tô Nhàn cố ý gắp miếng thịt đặt vào trong bát Giang Nghĩa, ỏn ẻn: “Anh rể, anh thử miếng này xem có ngon không.”
Trịnh Vận nhìn thấy, tức giận công tâm.
Anh ta đập đũa lên bàn, hỏi móc: “Giang Nghĩa, tôi nghe nói sau khi anh giải ngũ về, thì luôn ở nhà vợ, ngay cả một công việc ổn định cũng không có?”
Cả bàn đều nhìn sang Giang Nghĩa ánh mắt khinh bỉ.
Đàn ông ở rể, ăn bám khiến người ta khinh thường nhất, đặc biệt là nhìn thấy Tô Nhàn đối đãi ân cần với Giang Nghĩa như vậy, càng chứng thực cái thanh danh ăn bám của anh.
Tô Nhàn vô cùng tức giận, nói chuyện thay Giang Nghĩa: “Cần anh quản à? Anh rể tôi dù mỗi ngày chả làm gì cũng kiếm được hơn anh nhiều!”
“Ồ? Vậy sao?”
Trịnh Vận cười nói: “Tôi hiện tại là phó giám đốc phòng của Khoa học kỹ thuật Thắng Trung, tiền lương mỗi tháng không cao, cũng chỉ hơn triệu đi, cộng thêm các khoản phúc lợi ẩn hình. Xin hỏi vị anh rể tốt này của em một tháng kiếm được bao nhiêu?”
Mọi người vui vẻ khi người khác gặp tai họa nhìn Giang Nghĩa.
Trịnh Vận mặc dù không phải đại gia gì, cũng chẳng phải phú nhị đại gì, nhưng so với một người bình thường thì vẫn là rất có tiền.
Một tháng hơn triệu, một năm cả tỷ, lại thêm thu nhập ngoài, phúc lợi ẩn hình, một năm có khi tỷ.
tỷ, đối với một người bình thường mà nói, là xa vời.
Mà Giang Nghĩa lại còn là loại ở rể ngu ngốc ngay cả người bình thường cũng không bằng, một tên ăn bám, so với Trịnh Vận, anh thật sự chính là rác rưởi.
Trên bàn có người trào phúng: “Trịnh Vận, anh thế này thật không đúng, biết rõ người ta là phế vật, anh còn vạch vết sẹo của người ta, thật xấu.”
Người khác nói: “Lời này tôi không đồng ý lắm, có những người nghèo thì nghèo, nhưng khiêm tốn, không gây chuyện, cũng rất tốt. Nhưng có những người, không chỉ nghèo, không bản lĩnh, đáng giận nhất là còn rất ra vẻ, vậy thì đừng trách người khác muốn vạch vết sẹo của anh ta.”
Mọi người trên bàn anh một câu tôi một câu, nói Giang Nghĩa không ra gì.
Tô Nhàn tức giận đến dậm chân, cô ta mấy bận muốn biện hộ thay Giang Nghĩa, lại đều bị anh cản lại.
Tô Nhàn khẽ hỏi: “Anh rể, anh làm gì vậy? Anh rõ ràng có tiền như vậy, sao lại chịu cục tức này?”
“Chịu tức? Không có.” Giang Nghĩa uống ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Cô không cảm thấy dáng vẻ đắc ý của những người này rất giống thằng hề sao? Điều chúng ta phải làm chính là yên lặng ăn no uống say, nhìn những tên hề này ra sức biểu diễn.”
Tô Nhàn bĩu môi, nói thì nói vậy, nhưng tâm trạng cô ta rất không thoải mái.
Những người phụ nữ khác trên bàn lại hoàn toàn không giống Tô Nhàn, họ dùng hết sức lấy lòng Trịnh Vận, có thể kết bạn với một thiếu niên phong độ thu nhập mấy tỷ thế này là chuyện vinh hạnh biết bao?