CHƯƠNG
“Cái này tôi cũng không chắc, nhưng tôi cảm thấy Bách Niên không thể trấn áp được Giang Nghĩa, không bằng chúng ta giúp một tay để thêm phần chắc chắn nhé?”
Tôn Vĩnh Trinh nhìn anh ta, hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không?”
Tây Môn Tuấn mỉm cười: “Tôi quen một người, anh ta là…”
Tôn Vĩnh Trinh nghe xong thì cười lớn.
“Được, rất tốt, đây là một cách hay.”
“Bây giờ cậu lập tức đi làm đi.”
Tây Môn Tuấn đứng lên: “Thuộc hạ đã rõ.”
Anh ta lập tức xoay người rời khỏi văn phòng, bắt tay đối phó với lễ khai trương của giải trí Ức Châu.
Tôn Vĩnh Trinh dựa lưng vào ghế, mỉm cười xấu xa: “Giang Nghĩa ơi là Giang Nghĩa, tôi không tin lần này cậu còn không chết. Lễ khai trương sao? Ha ha, tôi sẽ khiến cậu phá sản!”
“Khiến cậu hoàn toàn mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè, để xem đến lúc đó cậu còn ngạo mạn được không.”
“Giải trí Ức Châu, khoa học công nghệ Tẩm Mộng.”
“Chờ đi, tôi sẽ tiêu diệt hết từng thứ một, dám chống đối xí nghiệp Thiên Đỉnh thì các người chắc chắn phải chết.”
Văn phòng tổng giám đốc công ty giải trí Ức Châu.
Giang Nghĩa nhìn cách bày trí xa hoa, mỉm cười nói: “Đan Đình, cô thật biết cách hưởng thụ.”
Trình Đan Đình pha hai tách cà phê rồi đưa một tách cho Giang Nghĩa.
“Hưởng thụ cuộc sống là khả năng cơ bản của người sáng tạo nghệ thuật. Nếu ngay cả điều này cũng không biết thì còn làm được gì nữa chứ.”
Giang Nghĩa cười lắc đầu, uống một ngụm cà phê.
Lúc này, điện thoại trên bàn reo lên.
Trình Đan Đình bước tới nghe điện thoại: “Alo, ai vậy?”
“Chị Đan Đình, là tôi, Như đây.”
“Ồ, Như hả, sao thế?”
“Là như vầy, chẳng phải tôi đồng ý sẽ hát một bài trong buổi khai trương sao?”
“Ừm.”
“Tôi xin lỗi, bà nội tôi đột nhiên trở bệnh nặng, hai ngày tới tôi cần phải ở bệnh viện với bà, cho nên muốn hủy bỏ lịch trình này, chị xem có được không?”
Cô ta đã nói đến nước này rồi thì sao có thể không đồng ý được?
Cũng không thể bảo người ta không được đến chăm sóc bà nội đúng không?
Trình Đan Đình mím môi: “Được, tôi biết rồi, cô kêu người đại diện đến đây, chúng tôi sẽ hủy bỏ lịch trình.”
“Cảm ơn chị Đan Đình.”
Cúp điện thoại, Trình Đan Đình cầm một cuốn sổ đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Nghĩa, lật tới lịch trình khai trương ba ngày sau, tìm thời gian biểu diễn của Như rồi gạch bỏ.
Sau đó lựa chọn người và bài hát phù hợp để thay thế cô ta trong danh sách ứng viên.
Giang Nghĩa hỏi: “Sao vậy?”