CHƯƠNG
“Không có gì, có một cô ca sĩ tạm thời có chuyện riêng nên không đến được, cần phải đổi tiết mục. Cũng không phải chuyện lớn gì, thường xuyên xảy ra ấy mà.”
Còn chưa dứt lời thì điện thoại lại reo lên.
Trình Đan Đình đi tới nhận cuộc gọi.
“Xin chào, là tổng giám đốc Trình sao? Tôi là người đại diện của Tuyết Mân Côi. Tôi muốn thương lượng với cô về việc hủy bỏ buổi biểu diễn ba ngày sau.”
Trình Đan Đình cau mày, sao Tuyết Mân Côi cũng muốn hủy lịch trình?
Trong một tiếng tiếp theo, điện thoại không ngừng reo lên.
“Tổng giám đốc Trình, tôi xin lỗi, ba ngày sau tôi không thể đến được rồi.”
“Chị Đan Đình, tôi phải đi lưu diễn nước ngoài, nhưng nó lại trùng với thời gian tổ chức lễ khai trương của chị, tôi muốn điều chỉnh lại một chút.”
“Xin chào Trình Đan Đình, tôi là người đại diện của em Dương, tôi muốn bàn bạc với cô…”
Các cuộc gọi cứ nối tiếp nhau, tất cả đều có chung một mục đích là hủy bỏ buổi biểu diễn tại lễ khai trương ngày sau, hơn nữa các lý do đưa ra lại rất đa dạng.
Không chỉ các nghệ sĩ đã đặt lịch diễn gọi điện đến hủy bỏ, mà ngay cả những nghệ sĩ không đặt trước cũng gọi điện báo trước nói không đi được và không cần cân nhắc đến bọn họ.
Một tiếng sau, Trình Đan Đình nhìn lướt qua lịch trình, tất cả các tiết mục đều bị gạch bỏ!
Nói cách khác, tất cả các nghệ sĩ trong kế hoạch ban đầu đều không thể đến.
Trình Đan Đình tức giận xé rách lịch trình, cô ta lăn lộn trong ngành này nhiều năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện bực bội như vậy.
Một người hai người hủy còn được, sao mà toàn bộ đều muốn hủy chứ?
“Rõ ràng là có người đang muốn chống đối chúng ta.”
“Cố tình gây áp lực với các nghệ sĩ để buộc họ không đến tham gia lễ khai trương của chúng ta.”
“Có quyền lực lớn như vậy, trừ giải trí Bách Khoa ra thì không có công ty thứ hai.”
Giang Nghĩa gật đầu đồng ý với ý kiến của Trình Đan Đình, quả thực ngoài giải trí Bách Khoa ra thì không có công ty nào khác có thể làm được điều này.
Trình Đan Đình nghiến răng nói: “Thật đáng ghét, thủ đoạn bịp bợm này thật sự rất không ngay thẳng.”
Giang Nghĩa cười nói: “Còn nhớ ý định ban đầu của tôi khi thành lập giải trí Ức Châu không? Không phải để kiếm tiền, cũng không phải vì nghệ thuật, mà chỉ để đá giải trí Bách Khoa ra khỏi trị trường giải trí. Sự thật chứng minh, nếu chúng ta không làm như vậy thì bọn họ cũng sẽ làm như thế với chúng ta mà thôi.”
Trình Đan Đình thở dài: “Hết cách rồi, bây giờ tôi chỉ có thể tìm một số ngôi sao nước ngoài đến biểu diễn thôi.”
“Không được.”
“Tại sao?”
Giang Nghĩa nói: “Lễ khai trương ở trong nước mà cô lại tìm người nước ngoài. Đến lúc đó giải trí Bách Khoa sẽ chụp cho cô chiếc mũ ‘sính ngoại’, đến khi đó chết cũng không biết sao lại chết đấy.”
Trình Đan Đình lo lắng: “Vậy cũng không thể mời những nghệ sĩ không nổi tiếng đến biểu diễn được? Như vậy không được hoàng tráng lắm.”