Chương 2006 Một sáng kiến bỗng hiện lên trong đầu Giang Nghĩa, anh nhớ tới đoạn thông tin có liên quan tới thuật chết giả được ghi chép trong cuốn Bát Quái Khí Châm: Đình chỉ tất cả hoạt động của cơ thể con người bằng kim bạc để khiến họ trông như đã chết. Thực chất cơ thể vẫn còn nằm ở thế cân bằng tinh vi, chưa chết thật. Đây là ranh giới giữa chết và sống, vô cùng thần kỳ. Quyển sổ này rất đặc biệt, thao tác cũng tương đối khó, Giang Nghĩa chưa bao giờ nghĩ răng sẽ có ngày mình cần dùng đến thuật chết giả nên chưa thi triển lần nào. Nhưng hôm nay lại khác. Giang Nghĩa nhìn Nguyên Bình Phàm đang nằm trên giường bệnh, nếu không để ông ấy tắt thở thì ông ấy sẽ nổ tung thật. Phải làm ông ấy “chết”! Sau khi nghĩ thấu đáo, Giang Nghĩa không còn lăn tăn gì nữa, thi triển thuật chết giả ngay. Cho dù đây là lần đầu tiên sử dụng thuật này, anh vẫn không hề sợ hãi, không hề lo lắng sẽ thất bại. Bởi vì hai từ “thất bại” chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của anh! Sau một loạt thao tác phức tạp, Giang Nghĩa đã đâm tổng cộng một trăm lẻ tám kim cho Nguyễn Bình Phàm, mỗi lần đâm đều được anh thực hiện thật cẩn thận. Các kim bạc đã bịt kín tất cả huyệt đạo trên toàn bộ cơ thể Nguyễn Bình Phàm. Sau khi đầm kim cuối cùng, người đang năm trên giường bệnh không còn hô hấp, tắt thở ngay như đã chết. Cuối cùng khí cũng không vào nữa. Chuyển sang Giang Nghĩa, trán anh đang tuôn mồ hôi như suối. Dù có là chiến thần Tu La, dù tâm lý có vững vàng đến dâu thì việc thực hiện thuật chết giả xem ra vần làm anh mất kha khá công sức. Thành thật mà nói, người bình thường hoàn toàn không thể làm được chuyện này. Khí không vào nữa. Bước tiếp theo sẽ là cho khí đi ra. Cách dẫn dắt để ép chúng ra ngoài không có hiệu quả nên Giang Nghĩa đã nghĩ ra một cách. Anh rắc một ít thuốc được nghiên cứu chế tạo đặt biệt lên người Nguyễn Bình Phàm, thuốc này có thể làm cho lỗ chân lông trên cơ thể con người mở to đến mức tối đa. Và rồi khí trong cơ thể sẽ được tống ra ngoài liên tục qua các lỗ chân lông, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng vân có hiệu quả. Cứ đà này, ba ngày sau Nguyên Bình Phàm sẽ hồi phục. Khi thấy Giang Nghĩa đứng yên, Tiết Mẫn tưởng cuộc chữa trị đã kết thúc bèn tiến lên hỏi: “Bác sĩ Giang, ông nhà tôi ổn rồi chứ?” Ổn? Bệnh của Nguyễn Bình Phàm mà dễ khỏi vậy ư? Chưa đợi Giang Nghĩa trả lời, Tiết Mẫn bỗng hoảng hồn khi nhìn Nguyễn Bình Phàm đang nằm trên giường, ông ấy đã ngừng thở, thế này khác gì đã chết đâu? “Trời ơi, ông ơi, sao ông lại bỏ tôi đi như thế!” Giang Nghĩa giải thích: “Ông ấy chưa chết đâu, chỉ bị tôi phong bế đường thở bằng phương pháp đặc biệt thôi. Ba ngày sau, tôi sẽ lấy một trăm lẻ tám kim bạc ra khỏi người ông ấy, sau đó ông ấy sẽ tỉnh lại.” Ba ngày sau? Lấy một trăm lẻ tám kim bạc ra?