Chương 2007 Ha ha! Nghe là biết kiếm cớ, anh muốn nhân lúc đó bỏ trốn chứ gì?! Tiết Mãn chỉ thẳng vào mặt Giang Nghĩa, mắng nhiếc: “Cậu tưởng tôi mù chắc? Cậu trị kiểu gì mà ông nhà tôi chết rồi, rành rành đó kìa! Đồ mất dạy, trả lại mạng ông nhà chúng tôi!” Giang Nghĩa cố gắng thuyết phục: “Bà Tiết, tin tôi một lần đi, chắc chắn ba ngày sau quận trưởng Nguyễn sẽ tỉnh lại mà” “Tin cái đầu cậu!” Tiết Mẫn chửi đổng: “Ông ấy chết hay còn sống bộ tôi không thấy chắc? Ông nhà tôi tắt thở luôn rồi mà cậu còn dám nói ba ngày sau ông ấy sẽ tỉnh lại, ha ha! Ba ngày sau xác ông ấy thối hoắc rồi còn đâu? Giang Nghĩa, đồ khốn nạn, cậu tưởng tôi không biết ý đồ của cậu chắc? Cậu sợ tôi giận cá chém thớt với cậu, định tranh thủ ba ngày này lo thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu không có cửa đâu!” Bà ấy vung tay lên, một đám cảnh sát vào phòng. Tiết Mãn nức nở: ‘Bắt tên lang băm này cho tôi! Cậu ta hại chết ông nhà tôi rồi, tôi sẽ không để yên cho cậu ta đâu!” Đáng lẽ ra những tay cảnh sát này hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Nghĩa. Với thực lực của Giang Nghĩa, anh muốn đi thì cứ đi. Nhưng lúc này Giang Nghĩa chọn bó tay chịu trói chứ không phản kháng, bởi anh biết kẻ thù của mình là ai. Người mà Giang Nghĩa phải đối phó không phải Tiết Mẫn. Có kẻ mượn dao giết người, cố ý châm ngòi thù hận giữa anh và Tiết Mãn. Bà ấy chẳng hay biết gì, quá nóng nảy nên làm rùm beng lên, Giang Nghĩa cũng không thể mất bình tĩnh mà cãi nhau với người phụ nữ này được. Nếu Giang Nghĩa cũng bị cuốn theo, hai bên tranh chấp gay gắt thì sẽ trúng mưu kế thâm độc của kẻ ác. Nghĩ đến đây, Giang Nghĩa không đánh trả, mặc cho cảnh sát còng tay mình. Trước khi bị giải đi, Giang Nghĩa còn thành khẩn cảnh báo Tiết Mẫn: “Bà Tiết, tất cả những gì tôi nói đều là thật, quận trưởng Nguyễn thật sự còn sống, chỉ cần ba ngày nữa ông ấy sẽ khỏe mạnh như cũ thôi. Tuyệt đối không được rút kim trong ba ngày này, không là dã tràng xe cát đấy!” Tiết Mẫn tức giận đến nỗi giậm chân: “Lúc nào rồi mà còn lừa tôi? Giam cậu ta lại, giam cậu ta lại, chờ bị đưa ra tòa đi!” Cảnh sát áp tải Giang Nghĩa đi ngay. Tiết Mãn đứng bên giường lau nước mắt, nhưng vừa thấy Nguyễn Bình Phàm đã tắt thở lại khóc không thành tiếng. “Ông ơi là ông, cả đời ông có bạc bẽo với ai, sao cuối cùng lại chết không được tử tế thế này?” “Ông trời ơi, làm thiện gặp thiện mà, sao ông có thể đối xử như vậy với ông nhà tôi chứ?” “Chết mất thôi, châm kim như từ trên xuống dưới như này, khác gì nhím đâu!” Dứt lời, Tiết Mãn vươn tay toan rút kim ra. Bà ấy hoàn toàn không tin lời Giang Nghĩa, chỉ nghĩ anh nói vậy để kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng khi thật sự chạm lên kim bạc, một câu hỏi vụt qua trong đầu Tiết Mẫn: Nhỡ Giang Nghĩa nói thật thì sao? Mặc dù khả năng này chưa đến một phần mười nghìn nhưng bất cứ chuyện gì cũng khó tránh khỏi chữ ‘lỡ’.