Chương 2050 Anh hỏi: “Ông Tân, theo ý thầy, cô bé này có giá trị gì đặc biệt hay không?” Tân Tử Dân vuốt râu, trả lời: “Tạm thời vân chưa nhìn ra giá trị đặc biệt là gì, suy cho cùng ngoại trừ thần kỳ ra cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng mà… Tân Tử Dân chỉ vào những nụ hoa trên người nàng tiên hoa, nói tiếp: “Thầy cứ có cảm giác những nụ hoa này mới có giá trị nhất, chỉ cần chúng nở rộ, chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều bí mật. Thật không? Giang Nghĩa nhìn những nụ hoa ấy, cũng đang chờ thời khắc chúng nở rộ. Chắc chắn họ sẽ lấy được đáp án cho những bí mật phía sau tập đoàn Hoa Thượng trên người nàng tiên hoa! Lúc này Tân Uẩn bước đến, nói với giọng vô cùng giận dữ: “Hai người đã nhìn đủ chưa? Có thể ra ngoài được chưa?” Giang Nghĩa và Tân Tử Dân đồng loạt sững sờ, sau đó mới phản ứng lại. Tuy nói cô bé này vô cùng thần kỳ, nhưng dù sao vấn là một cô bé, thậm chí có thể còn là con người. Cô bé cũng biết vui buồn, giận hờn, sao có thể xem cô bé như đồ vật tùy tiện nghiên cứu chứ? Hai người đàn ông to xác cứ nhìn chằm chăm một cô bé như vậy thì không hay cho lắm nhỉ? Tân Uẩn là phụ nữ nên tinh tế hơn nhiều, vì vậy sẽ nghĩ đến những việc mà cả Tân Tử Dân và Giang Nghĩa đều không nghĩ đến, đó là tư duy cảm tính của phụ nữ. Cô ta vừa rửa mặt cho nàng tiên hoa vừa thương xót nói: “Sau khi quan sát mấy tiếng đồng hồ thì thấy có lẽ nàng tiên hoa có trí thông minh bằng đứa bé ba tuổi. Cô bé có tình cảm, biết sợ hãi, nhưng cô bé không thể sử dụng ngôn ngữ, hay nói đúng hơn là cô bé không biết nói chuyện. Giống như từ lúc còn rất nhỏ, cô bé đã trở thành vật thí nghiệm, bị tiến hành “chiết cành” vậy. Giang Nghĩa nuốt nước bọt. Nếu thật sự như thế, nàng tiên hoa này đúng là đáng thương. Không chỉ nàng tiên hoa, còn có rất rất nhiều người giống như nàng tiên hoa, từ nhỏ đã bị biến thành vật thí nghiệm, tiến hành chiết cành. Đây là hành vi cực kỳ thất đức. Có thể nói, tập đoàn Hoa Thượng làm như vậy chẳng bằng heo chó. Đến tận lúc này, Tân Tử Dân mới đổi cách nói: “Ôi thầy sai rồi, trên đời này làm gì có Thượng đế. Sự xuất hiện của nàng tiên hoa không phải kiệt tác của Thượng đế, mà là tác phẩm của ác ma! Địa ngục trống rỗng, ác ma đã đến nhân gian. Giang Nghĩa thở dài, xoay người rời đi. Vừa đến cửa, anh đã nhìn ra ngoài, hôm nay thời tiết vẫn xấu như trước, bầu trời vấn tối tăm mù mịt, không biết khi nào sẽ đổ mưa. Anh tự lẩm bẩm: “Tập đoàn Hoa Thượng, cuối cùng các người đang bày trò gì vậy?” Giang Nghĩa đã từng có vô số đối thủ, trong đó không thiếu những người mưu kế tài tình, ví dụ như gia chủ nhà họ Đàm – Đàm Vĩnh Thắng, lão cáo già cực kỳ cao siêu. Nhưng chưa từng có bất kỳ đối thủ nào khiến Giang Nghĩa cảm thấy kh ủng bố một cách quái dị như thế. Cảm giác này giống như khi xem phim kinh dị lúc còn bé. Giống như Sadako bò ra từ TV, giống như Kayako chậm rãi bò lên trên cầu thang, âm thanh kẽo kẹt khiến toàn thân người ta phải run rẩy khi nghe thấy.