Chương 2051 Giang Nghĩa không sợ đối thủ, chỉ sợ lòng người xấu xa mà thôi. Rốt cuộc tập đoàn Hoa Thượng vì lợi ích gì mới có thể làm ra việc tán tận lương tâm như thế? Anh siết chặt tay. Bất kể thế nào, anh cũng phải phá hủy tập đoàn Hoa Thượng tận gốc, tiêu diệt hoàn toàn! Tạm thời bỏ qua chuyện nàng tiên hoa, Giang Nghĩa về đến nhà. Vừa tới nơi thì đã thấy một chiếc xe đậu trước cổng, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao to khiêng một cái rương, theo sau còn có một bác gái trung niên hơn năm mươi tuổi. “Tiểu Cầm, hàng đến rồi.” Bác gái vừa đi vừa nói. Tô Cầm nghe thấy thì lập tức đứng dậy, vội vàng bước đến, bảo hai người đàn ông cao to cất chiếc rương cẩn thận, sau đó trả phí vận chuyển rồi bảo họ rời đi. Ba người Đinh Thu Huyền, Đinh Nhị Tiến và Giang Nghĩa nhìn nhau, không biết Tô Cầm muốn làm gì. “Bà xã à, em làm gì thế?” Đinh Nhị Tiến hỏi thẳng. Tô Cầm chỉ vào bác gái trung niên rồi giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là Phó chủ nhiệm của công ty chúng tôi – Từ Mẫn (9Ì Tô Cầm là một giáo viên Ngữ văn ở một trường trung học, Từ Mần Chi là cấp trên của bà, quan hệ của hai người rất tốt. Bà ngừng một lát mới chỉ vào cái rương rồi nói tiếp: “Nửa tháng trước, chủ nhiệm Từ phát hiện ra một cơ hội làm ăn rất lớn, một cửa hàng kim khí vừa phá sản nên đã bán rất nhiều trang sức và châu báu. Những món đồ có giá gốc từ mấy chục triệu đến mấy trăm triệu, hiện giờ đều đã được giảm giá, chỉ mất có vài chục triệu là đã mua được. “Em với chủ nhiệm Từ đã bàn bạc, chỉ tiền và mua số lượng châu báu khá lớn. “Bây giờ cuối cùng hàng đã đến, đợi bọn em bán sang tay thì có thể sẽ kiếm được rất nhiều lợi nhuận! Một lần mua vào bán ra cũng lời ít nhất hơn mấy tỷ!” Giang Nghĩa nghe vậy bèn nhíu mày. Trên đời này nào có bữa cơm nào miễn phí, sao việc này nghe cứ như một âm mưu thế. Vì vậy Giang Nghĩa bèn hỏi: “Mẹ, mẹ chắc chắn những trang sức và châu báu này đều là hàng thật sao? Cẩn thận bị lừa đấy ạ. Tô Cầm nghe vậy thì lập tức nổi giận. Bà chỉ vào Giang Nghĩa rồi nói: “Hừ, cậu nói gì vậy? Cho rằng tôi là đồ ngu, rất dễ bị gạt đúng không? Đích thân tôi và chủ nhiệm Từ đã kiểm chứng những món châu báu đó, mua ngay tại chỗ, niêm phong vào rương, không thể làm giả được!” Giang Nghĩa vấn khăng khăng nói: “Mẹ vân nên xem lại thì hơn, mấy kẻ lừa đảo bây giờ rất thích nhắm vào mấy người già ham món hời nhỏ, khó mà đề phòng được.” Tô Cầm càng nghe càng không vui. “Có biết nói chuyện hay không vậy? Không biết thì câm miệng đi!” “Cái gì gọi là ham món hời nhỏ? Đây gọi là cơ hội kinh doanh, cậu thì biết cái gì?” “Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cậu kìa, đúng là đồ rác rưởi, vô dụng.” Lời này thật sự quá đáng. “Mẹ!” Định Thu Huyền tỏ vẻ không vui. Tô Cầm khoát tay: “Được được được, tôi không phí lời với những người không hiểu công việc này nữa. Chủ nhiệm Từ, chúng ta phải bán những món hàng này như thế nào?”